Hà Tam Trụ không ngờ rằng đến thời khắc quan trọng, mấy anh em lại chẳng ai đáng tin. Hắn tức đến muốn thổ huyết, trừng mắt nhìn mọi người, giận dữ nói: "Đồ trên núi là tao trộm của Điền lão đầu, lẽ ra phải là của tao. Giờ cho tao dùng tạm có vấn đề gì? Tao đang cứu mạng đấy!"
Hà Đại Trụ nhìn Tam Trụ với ánh mắt âm trầm: "Mày nói thế mà nghe được à? Nếu không có tao dẫn Điền lão đầu ra ngoài, mày có cơ hội ra tay chắc?"
Hà Nhị Trụ cũng không chịu thua kém: "Nếu không có tao nịnh nọt, hỏi han Điền lão đầu, chúng mày biết chỗ giấu ở đâu à? Nếu không có tao dẫn người đánh nhau với mấy anh em Vương gia để đánh lạc hướng, có khi mày bị tóm sống trong nhà rồi đấy!"
Hà Tứ Trụ cũng hậm hực: "Nếu không có tao báo tin cho mày, mày có trót lọt không? Sớm bị bắt tại trận rồi."
Tuy rằng ra tay là lão Tam, nhưng đây đâu phải công lao của riêng ai. Đây là công sức của cả đám, cùng nhau làm mà giờ lại muốn ôm hết công lao về mình? Làm gì có chuyện đó!
Mấy người mặt đỏ tía tai tranh cãi. Ngồi xổm dưới cửa sổ, Vương Nhất Thành mặt đã không còn nụ cười, lạnh như băng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT