Khi Đậu phu nhân hoàn hồn lại thì phát hiện chiếc bàn ăn rộng lớn giờ đã chật kín người. Nhìn quanh một vòng, bà tức thì thấy buồn bực — chẳng còn chỗ cho mình ngồi.
Nhưng chỉ giây sau, Đậu phu nhân lại mỉm cười, bước đi chậm rãi đầy tự tin về phía sau lưng Miêu Miêu, định đưa tay bế con bé vào lòng. Ai ngờ tay vừa đưa ra đã chụp vào khoảng không. Nhìn về hướng Miêu Miêu biến mất, bà mới nhận ra: hóa ra thằng con trai bất hiếu nhà mình đã nhanh tay ôm mất con bé.
Đậu Quân Thành đắc ý nở nụ cười rạng rỡ với mẹ của mình, rồi dưới ánh mắt giận dữ của bà, anh cúi đầu kéo bát đĩa của Miêu Miêu về trước mặt. Bàn tay to khẽ xoa mái đầu nhỏ của con gái:
"Ăn tiếp đi con."
Miêu Miêu ngơ ngác lắc đầu hai cái, nhìn ba rồi nhìn bà nội, cuối cùng ngoan ngoãn tiếp tục ăn. Thế giới của người lớn bé không hiểu, thôi lo cho cái bụng nhỏ của mình trước đã.
Nhìn cảnh này, đám người nhà họ Đậu ai nấy đều tiếc nuối. Sao họ lại chậm chạp thế, không nghĩ ra chuyện ôm “tiểu công chúa” vào lòng chứ? Người nuối tiếc nhất là ông cụ Đậu — rõ ràng ông là người ngồi gần chắt gái nhất, vậy mà vì con dâu muốn giành Miêu Miêu nên ông bỗng dưng mất vị trí “cận kề” đó.
Ông lão tức tối liếc xéo con dâu. Nếu ánh mắt giết người được, chắc Đậu phu nhân đã chết không biết bao nhiêu lần. Nhưng Đậu phu nhân chẳng thèm để ý ánh nhìn giết chóc ấy, cũng mặc kệ nụ cười đắc thắng của thằng con, tự mình gắp những món trên bàn phù hợp cho Miêu Miêu ăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play