【Bất hủ】 (SS)

•Bạn nghĩa là cái chết.

 [Kỹ năng 1]  “Đợi đó, ta về nhà một chuyến”: Khi bạn tử vong, thi thể sẽ ngẫu nhiên xuất hiện trong một cỗ quan tài chôn dưới đất. Sau bảy ngày, bạn sẽ sống lại. Thời gian hồi chiêu: 365 ngày.

 [Kỹ năng 2]  “Chỉ người chết mới chịu nghe lệnh”: Có thể thao túng sinh linh đã chết trong tay bạn. Thời gian điều khiển và số lượng mục tiêu phụ thuộc vào giá trị ma lực.

 [Kỹ năng 3]  “Bắt chước tử vong”: Chỉ định một sinh linh đã chết dưới tay bạn, sao chép thiên phú thần ban của mục tiêu đó. Mỗi lần chỉ có thể chỉ định một người. Khi cắt bỏ mục tiêu, thiên phú đã sao chép sẽ biến mất.

 [Kỹ năng 4]  “Ta không điên, ta là kẻ của bóng tối”: Khi sử dụng kỹ năng hoặc đạo cụ có thuộc tính hắc ám, hiệu quả được tăng thêm 50%.

 [Kỹ năng 5]  “Người chết trở về”: Khi đang ở chiến trường, bạn có thể sử dụng kỹ năng này để hồi sinh toàn bộ đồng tộc đã ngã xuống, khiến họ tiếp tục chiến đấu vì bạn. Thời gian hồi chiêu: 90 ngày.

 

Đây gần như là bộ kỹ năng sinh ra để thống trị chiến trường.

Đặc biệt là kỹ năng thứ năm. Không lạ khi một vong linh có thể trở Thành chủ, cũng không lạ khi thiên phú thần ban này được bầu chọn thành cấp SS.

Tiếc rằng kỹ năng 4 và kỹ năng 5 đều hiển thị màu xám đậm, rõ ràng chưa đánh cắp thành công.

Nhưng Ngu Tầm Ca vẫn cảm thấy mãn nguyện. Nhất là kỹ năng đầu tiên, chỉ cần còn tồn tại, mới có cơ hội. 

Dù thời gian hồi chiêu kéo dài đến một năm, đây vẫn là kỹ năng khiến cô hài lòng nhất.

Hiện giờ, mạng của cô… đúng là cứng như thép.

Trong đầu Ngu Tầm Ca lần lượt hiện lên danh sách những cái tên kẻ thù.

Ba lô, thuốc men, vũ khí, tiền vàng tất cả vẫn còn nguyên. Ngay cả thiên phú chủng tộc vong linh, cô cũng “bug” được về tay. Khởi đầu như thế mà còn thua được, thì chỉ có thể nói… xứng đáng bị loại.

Từ phòng bên vang lên tiếng đập cửa, ngay sau đó là tiếng kinh hô.

Ngu Tầm Ca nhanh chóng tắm rửa, thay đồ rồi bước ra, coi như không nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc, hoảng loạn của Ngu Thanh Sơn và Dịch Thu Quả. Cô đưa tay che trán, thản nhiên nói:

 “Hôm qua nói chuyện tào lao, cao hứng quá nên về uống với em trai một ly. Tôi đi đây, hai người nhớ nấu cho nó bát canh giải rượu nhé.”

Nói xong, không đợi họ phản ứng, cô rời đi.

Trước khi ra cửa, cô còn thuận tay thử “trộm” hai người một chút, nhưng phát hiện kỹ năng không dùng được. Nhớ lại dòng chú thích: “Không thể ra tay với sinh linh có cấp bậc sinh mệnh thấp hơn mình. Đạo Thần không bắt nạt kẻ yếu.” 

Có lẽ vì họ không phải người chơi, nên hệ thống tính là cấp bậc thấp hơn cô, không thể trộm. 

Nhưng còn người chơi cấp thấp hơn thì sao? Liệu cũng bị giới hạn này?

Suy nghĩ suốt đường đi, cô mới nhận ra… điện thoại mình mất tiêu rồi.

Đeo khẩu trang, mang theo giấy tờ đi làm lại sim, cô thở phào. 

Dù đang trong giới giải trí, nhưng cô chỉ là một minh tinh tuyến ba, ra đường cùng lắm bị chụp vài tấm, không đến mức gây náo loạn.

Mua điện thoại mới, vừa lắp sim xong thì điện thoại Liễu Tranh Lưu gọi tới.

Giả vờ như không nghe thấy sự giận dữ trong giọng đối phương, cô thản nhiên xin nghỉ ba ngày.

Liễu Tranh Lưu bị sự hợp lý đến mức trơ trẽn của cô chặn họng:

 “Cô không định lăn lộn trong giới này nữa à?!”

Ngu Tầm Ca thở dài:

 “Cho tôi ba ngày, tôi mệt thật. Ba ngày sau, chúng ta cùng uống một chén, được chứ?”

Câu cuối khiến Liễu Tranh Lưu nghẹn lời. Nghĩ ba ngày nữa có thể bàn bạc lại, ả đành nuốt cục tức xuống:

 “Vậy nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện thì đừng ôm trong lòng.”

Cúp máy, cô lái xe thẳng ra ngoại thành.

Năm hai đại học, cô bị một ngôi sao săn tài năng phát hiện, kéo vào giới giải trí. Giờ đã 26 tuổi, dù chỉ là “tiểu hồng”, nhưng giới này kiếm tiền nhanh. 

Cô không tiêu xài xa xỉ, ngoài số tiền chu cấp cho cha mẹ và em trai hơn 7000 vạn, tài khoản của cô vẫn còn hơn 8000 vạn.

Dù không làm việc, cô vẫn đủ sống. Nhưng cô biết rõ khi trò chơi xâm lấn bắt đầu, tiền sẽ nhanh chóng mất giá. 

Càng nhiều thời gian trôi qua, quái vật xuất hiện càng dày đặc, phó bản mọc lên khắp nơi. Người chơi giao dịch đạo cụ, vũ khí, trang bị… đều dùng tiền trong trò chơi. Chưa đến nửa năm, tiền thật đã bị tiền vàng, bạc, đồng trong game thay thế hoàn toàn.

Cô biết Ngu Thanh Sơn và Dịch Thu Quả đang nhắm vào 8000 vạn này. 

Đời trước, đúng hôm nay, cô suýt bị Liễu Tranh Lưu đưa lên giường một lão tổng đầu trọc, còn phải nuốt cơn ghê tởm để dẫn Ngu Tầm Hoan đi xem biệt thự. 

Sau đó, chính cô còn bỏ tiền mua căn biệt thự cho hắn, không ngờ trong tầng hầm căn nhà đó xuất hiện một cổng vào phó bản.

Nếu hiện tại, bất động sản là biểu tượng của tài sản, thì sau trò chơi xâm lấn, sở hữu một cổng vào phó bản bí mật… chẳng khác nào nắm trọn một mỏ vàng.

Phó bản chính là tiền trạm của quân dị tộc. 

Có được một cổng vào mà chỉ mình biết, nghĩa là có thể độc chiếm mọi tài nguyên mà phó bản đó rơi ra. Nếu không gọi là mỏ vàng, thì là gì?

Hôm nay, cô chỉ có một việc duy nhất là đi mua lại căn biệt thự mà đời trước mình từng tặng cho Ngu Tầm Hoan, chuyển sang tên mình.

Đi xem nhà, ký giấy, chưa đến bữa tối là xong.

Không ăn cơm, cô chạy ra chợ chim mua một con họa mi, ghé quán ăn gần đó đóng gói vài món, rồi về thẳng căn biệt thự vừa mua.

Vừa vào nhà, cô xóa sạch dấu vân tay và dữ liệu nhận diện khuôn mặt của Ngu Thanh Sơn, Dịch Thu Quả, Ngu Tầm Hoan khỏi hệ thống cửa.

Ngồi xuống bàn, cô vừa mở hộp cơm vừa vặn gãy cổ con họa mi.

Kích hoạt [kỹ năng 2]  “Chỉ người chết mới nghe lệnh”, gần như lập tức cô cảm nhận được sợi liên kết giữa mình và con chim đã chết. 

Tâm niệm vừa động, họa mi nghiêng đầu, rồi cổ nó quay trở lại vị trí bình thường bằng một cách quỷ dị, như có bàn tay vô hình đang đỡ.

Nhắm mắt tập trung, cô “nhìn” được qua đôi mắt nó: một phòng khách rộng, trước sofa là một người phụ nữ đang ngồi xếp bằng.

Cô xem đồng hồ, ra lệnh cho họa mi bay vòng quanh phòng.

Cơm nước xong, cô dọn dẹp qua loa. Căn nhà này trước đây cô chưa từng ở, vì muốn sống cùng “người nhà” nên lúc nghỉ ngơi vẫn về căn cũ.

Tối đó, cô mua thêm quần áo và đồ dùng cá nhân. Trong suốt hành trình, con họa mi luôn bay theo xe trên không. Trước khi ngủ, cô còn dặn nó phải tiếp tục bay, không được dừng.

Sáng hôm sau, 7 giờ, cô kiểm tra giá trị ma lực thì chỉ còn 20 điểm.

Khống chế một con chim họa mi chết bay 12 tiếng đã tốn 80 điểm pháp lực. 

Vậy nếu khống chế một người trưởng thành thì sao?

Ngày hôm đó, cô đuổi Dịch Thu Quả về căn hộ đã có sẵn, lấy lý do chỉ còn em trai chưa có chỗ ở. 

Cô sửa sang lại toàn bộ đồ đạc của mình, mua ba chiếc rương thu nạp cỡ lớn, cất toàn bộ súng đạn và thuốc nổ vào một ô trong ba lô trò chơi. Chúng được xếp gọn trong một “khối” riêng.

Một khẩu súng nạp đầy đạn được đặt trong một ô khác.

Thuốc hồi máu và thuốc ma lực cô không cất trong ba lô, mà để ngay bên ngoài. Những thứ này có thể cần dùng bất cứ lúc nào, chỉ cần chậm một giây là mất mạng.

Cô đặt mua một tủ thuốc trung dược, thêm phí giao hàng để nhận ngay trong ngày. Dán nhãn tên từng loại thảo dược, sắp xếp vào ngăn kéo, để sẵn thuốc hồi máu và thuốc ma lực ở tầng dưới cùng.

Tính ra, trong 30 ô ba lô trò chơi, giờ cô chỉ mới dùng 5 ô:

Thuốc hồi máu sơ cấp x99

Thuốc ma lực sơ cấp x99

Ẩn hình sơ cấp x3

Súng săn sơ cấp x1

Rương thu nạp x3

 

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play