Ngu Tầm Ca lại một lần nữa lang thang khắp Vong Linh Thành. 

Thấy có nhiệm vụ là cô lập tức nhận, thấy NPC là tìm cách áp sát, thấy vệ binh tuần tra cũng không chừa, chỉ cần khoảng cách gần hơn một mét là tay cô lại ngứa nghề. 

Gặp cả ăn mày co ro ở góc tường, cô cũng điều khiển nhân vật tiến lại móc thử một chút.

Lỡ đâu đó lại là “cao nhân ẩn thế” đang hóa trang thì sao?

Từ 6 giờ tới tận 7 giờ, cô chỉ dừng lại khi đồng hồ báo còn hơn hai tiếng nữa là tới giờ đổi ca của NPC quán rượu. 

Ngoài 1 điểm thể chất vừa kiếm được, chiến lợi phẩm lớn nhất trong tay cô là một cây cung tím cấp 40 — thứ cô trộm được từ chính lão chủ quán trọ.

Không chần chừ, Ngu Tầm Ca mang ngay nó tới tiệm vũ khí bán tháo.

Chủ tiệm vừa nhìn thấy đã nhận ra món hàng này, còn bật khung thoại liên tục, nhấn mạnh rằng mua nó chẳng khác nào rước họa vào thân. 

Nhưng cô đâu phải tay mơ. Vũ khí tím cấp 20 bình thường cũng đã 500 vàng, đây lại là đồ cấp 40, đến cô còn chưa từng thấy qua.

Cô từ từ ép giá từ 3000 xuống 1000 vàng, mặc cho khung giao dịch hiện đi hiện lại bao nhiêu lần, giá cô nhập vẫn là 1000. Cô biết rõ, loại đồ này ai mua về cũng sẽ như ôm than nóng, có người chịu mua đã là tốt lắm rồi.

Năm phút sau, khi cô đang định nhượng bộ thì giao dịch bất ngờ thành công.

Không để phí thời gian, Ngu Tầm Ca điều khiển nhân vật chạy thẳng tới chỗ Luyện kim đạo sư, tiêu 100 vàng nâng kỹ năng lên trung cấp, rồi học hết toàn bộ công thức mới — tốn thêm hơn 200 vàng nữa.

Tiếp đó, cô chạy gần nửa thành phố tới khu sinh hoạt của người địa tinh, tìm đúng ông kỹ sư lùn chỉ cao ngang gối để học【Công trình học】.

Đây là quyết định đã được cô tính toán kỹ. Chế tác trang sức, da hay may mặc tuy đều có thể tạo trang bị khi có nguyên liệu, nhưng giai đoạn đầu hiệu quả rất hạn chế. 

Trước khi trò chơi xâm lấn thực tế, cô gần như không dùng được, còn sau khi xâm lấn thì chúng cũng nhanh chóng bị đào thải.

【Công trình học】thì khác. 

Ngay khi sơ cấp đã có thể chế tạo súng, đạn và thuốc nổ. Quan trọng hơn, cô biết rõ bản vẽ【Sửa chữa người máy】lấy ở đâu, và điều kiện tiên quyết để học bản vẽ đó là phải đạt【Công trình học cao cấp】.

Không chần chừ, cô trả tiền, mở khóa kỹ năng, học hết các công thức hiện có, rồi mua ngay nguyên liệu chế tạo 10 khẩu súng, 5000 viên đạn và 100 gói thuốc nổ loại thấp. Ngay tại chỗ, cô dùng bàn chế tác của người địa tinh để làm toàn bộ số đó, tiện thể đẩy【Công trình học】lên trung cấp.

Lên cấp xong, cô lại học nốt những bản vẽ mới, sau đó dùng số vàng còn lại mua sạch thảo dược, nhét đầy từng ô trống trong ba lô.

Lúc này đã 8 giờ 45

Không xa chỗ đó, Ngu Tầm Hoan vẫn nằm dưới đất r*n rỉ. Ngoài cửa, tiếng Ngu Thanh Sơn và Dịch Thu Quả trò chuyện vang lên.

Ngu Tầm Ca bước vào phòng vệ sinh của Ngu Tầm Hoan, mở vòi nước giả vờ như đang tắm rửa, rồi lại quay về ngồi bên mép giường.

Trong trò chơi, nhân vật của cô tiến thẳng về trung tâm Vong Linh Thành, nơi ở của Thành Chủ.

Khác với thời bình, nơi đây từng nhiều năm chinh chiến, chỉ tôn sùng kẻ mạnh. 

Cô không biết dị tộc rốt cuộc có bao nhiêu thành trì, hay hệ thống giai cấp phân chia thế nào, nhưng một điều chắc chắn: muốn làm Thành Chủ, chỉ có thể dựa vào thực lực tuyệt đối. Không bao giờ tồn tại mấy loại quý tộc vô năng “ngồi mát ăn bát vàng” như trong tiểu thuyết rẻ tiền.

Ngay cả ở thế giới của cô, sau khi trò chơi xâm lấn, tất cả được “tẩy bài” lại từ đầu, nhưng Thành Chủ vẫn luôn nằm trong top trăm cường giả. 

Quyền quý dù có tài nguyên, dù có thể nuôi dưỡng cường giả, thì cuối cùng vẫn là “ai mạnh, người đó nói”. Thành Chủ có thể nghe ý kiến của các thế lực, nhưng quyền lực tuyệt đối vẫn ở trong tay kẻ mạnh nhất.

8 giờ 52 phút

Nhân vật của Ngu Tầm Ca bị binh lính chặn ngoài cung điện nguy nga.

Khung thoại bật lên, cô nhập:

 “Miêu điểm xảy ra vấn đề.”

Ngay khi cầm vũ khí màu tím, cô đã phát hiện trò chơi này sẽ tự động dịch ngôn ngữ giữa cô và Vong Linh.

Binh lính vẫn không cho qua, nhưng động tĩnh ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của binh lính cấp cao hơn. Khi cô nhập lại câu vừa rồi, lần này họ đưa cô vào bên trong.

Trên bảo tọa cao nhất của cung điện, Thành Chủ Vong Linh mặc giáp đen uy nghiêm ngồi lặng.

Khung thoại:

 “Ngươi nói miêu điểm xảy ra vấn đề?”

9 giờ 13 phút

Cô gõ:

 “Đúng vậy. Ta lấy mạng đảm bảo tin tức này tuyệt đối chính xác. Nhưng ta muốn phần thưởng.”

 “Làm càn!”  Thành Chủ quát.

Cô im lặng, chỉ chờ. Với kẻ ở vị trí cao nhất, cô bây giờ chẳng khác gì kẻ đã chết. Mà kẻ chết thì đôi khi lại được khoan dung. Quả nhiên, chẳng mấy chốc lính gác tiến lại, đưa cho cô một vật.

Mở ra là 100 đồng vàng.

Ha! 

Cô muốn là trang bị cơ. Nhưng thôi, của trời cho thì cứ nhận, dù chỉ là “lông dê vặt được”.

9 giờ 17 phút

Cô tiếp tục gõ:

 “Chuyện này là cơ mật. Ta chỉ nói với Thành Chủ.”

Cô thử điều khiển nhân vật tiến lại gần. Trong mắt Thành Chủ cấp 99, cô cấp 1 chẳng khác gì một con kiến. Không ai cản cô.

9 giờ 20 phút

Nhân vật cô đứng sát bên Thành Chủ.

9 giờ 21 phút

Cô chọn dùng kỹ năng 【Đạo Thần Trộm】.

【Đánh bạc danh nghĩa Đạo Thần, ngài ý đồ đánh cắp Thiên Phú “Huyết Nhục” của Thành Chủ U Linh thành Orlạc】

【Mục tiêu có cấp bậc Thiên Phú quá cao — trộm thất bại!】

【Ngài đã tử vong】

Màn hình điện thoại bỗng tối đen, như cạn pin. Hoàn toàn không phản ứng.

Cô ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường 9:22. Kim giây vừa trôi qua số 12.

Tròn 7 tiếng.

Điện thoại vang tiếng rạn nứt, từ màn hình đến linh kiện bên trong. Rồi nó bốc cháy. Cô vội ném xuống đất, vài giây sau đã thành một làn khói đen, tan biến như chưa từng tồn tại.

Ngay sau đó, trên sàn xuất hiện một ba lô cũ, một túi vải và một túi tiền vàng.

Trong đầu cô hiện ra bảng trạng thái quen thuộc:

Nhân vật:  Ca Ốc Ân (cấp 0 — 0.001%)

Thiên phú thần ban:  Đạo Thần (S), Bất Hủ (SS - tàn khuyết)

Chủng tộc:  Nhân loại (?)

Thiên phú chủng tộc:【Ý Chí Vong Linh】,【Ăn cơm】

Máu:  100/100

Ma lực:  100/100

Sức mạnh:  5

Thể chất:  7

Trí lực:  10

Nhanh nhẹn:  12

May mắn:  8

Mị lực:  9

Điểm thuộc tính còn lại:  0

 

Cấp SS! 

Dù tàn khuyết nhưng cô đã thấy 5 kỹ năng, 3 trong số đó đang sáng chỉ có 2 kỹ năng bị khóa xám. 

Với cấp SS, chỉ cần trộm được 1 kỹ năng hữu dụng thôi là đã lời to.

Cô liếc sang Ngu Tầm Hoan đang ngủ say, trong lòng chỉ muốn phá lên cười.

Cô nhét hai ba lô vào quần áo, túi tiền chiếm hẳn một ô. Chỉ cần tập trung là cảm nhận được số vàng bên trong.

Sau đó cô lấy điện thoại của Ngu Tầm Hoan, mở khóa bằng vân tay. Không có trò chơi đó. Cô kéo hắn lên giường, đắp chăn cho ngay ngắn, rồi rời phòng.

Xuống lầu, Ngu Thanh Sơn và Dịch Thu Quả đang chuẩn bị bữa sáng. Cô đứng lặng nghe vài câu.

Dịch Thu Quả đang trách Ngu Tầm Hoan vì đã đồng ý mua biệt thự cho cô, còn sang tên hẳn cho cô. 

Ngu Thanh Sơn thì phân tích, với tầm nhìn của cô, việc kiếm vài chục triệu chẳng phải khó. Một căn biệt thự 3000 vạn so với số tiền hơn 7000 vạn mấy năm qua cô kiếm về nhà thì chỉ là muỗi.

Nghe đến khi họ đổi đề tài, cô mới mặt không cảm xúc quay lại phòng.

Chuẩn bị xem kỹ Thiên Phú【Bất Hủ】, cô chợt phát hiện điều lạ:

 [Kỹ năng 2]  “Đạo Thần Trộm”: Cả đời chỉ có thể sử dụng một lần.

Nhưng đáng lẽ dùng xong phải chuyển sang màu xám nhạt, vậy mà giờ vẫn sáng nghĩa là còn dùng được?

Cả đời… tính cả đời của nhân vật? 

Nếu nhân vật chết rồi thì… reset?

Nghĩa là… cô còn một lần nữa để trộm thiên phú siêu cấp!

Ngu Tầm Ca nhắm mắt, hít sâu liên tục. Lần này không thể bình tĩnh nổi. 

Cô chưa từng cảm thấy quyết định lúc trước của mình lại đúng đắn đến vậy. 

Không hổ là thiên phú Đạo Thần cấp S!

Cô uống một ngụm nước đá để trấn tĩnh, rồi mở【Bất Hủ】ra xem.

 

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play