Khi Trì Thác khóc, anh luôn tìm một vật gì đó để ôm chặt — từ nhỏ anh đã như vậy. Bình thường anh trông chẳng có vẻ gì là yếu đuối, nhưng mỗi khi vỡ oà cảm xúc, anh như đứa trẻ mất đi cảm giác an toàn. 
Người khác khóc thường ôm đầu gối, còn anh khi bé thì ôm chặt gấu bông. Thói quen giản dị ấy khiến anh luôn dễ dàng tìm được thứ để ôm, nên anh chưa bao giờ đòi hỏi An Cửu Cửu ôm mình khi khóc.
Nhìn kỹ lại thì suốt tuổi thơ, ngoại trừ lúc nhỏ bị cha mẹ bắt ép họ ôm nhau để chụp hình, dường như hai người chưa từng ôm nhau thật sự.
Lần này là lần đầu.
Vì thế, cảm giác rất mới mẻ, rất khác lạ.
Trì Thác ôm lấy An Cửu Cửu, khiến cảm xúc đau buồn của anh thêm bị gián đoạn — bởi anh thường ôm đồ vật để che mặt, nhưng An Cửu Cửu thấp hơn anh đến mười mấy phân, nên sau khi anh ôm cô thì mặt vẫn ở ngoài.
Hơn nữa, tư thế cũng không được đúng lắm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play