Phép thuật có thể mở rộng không gian một cách thần kỳ này rõ ràng cũng đã thu hút sự chú ý của Kudo Yusaku. Ông khẽ vuốt cằm, đôi mắt ánh lên vẻ hứng thú của một nhà văn trinh thám vừa tìm thấy một tình tiết không tưởng nhưng lại vô cùng hợp lý. Rõ ràng, ông đã thấy được sự tiện lợi vô hạn của nó khi cần mang theo nhiều tài liệu nghiên cứu.

Trong khi đó, Yukiko lại lao đến bên cạnh Wakana, đôi mắt lấp lánh như sao trời, háo hức chờ đợi món trang sức được nhắc đến. Khi Wakana mở chiếc hộp gỗ mun ra, một dòng sông ánh sáng màu hồng phấn dịu dàng tràn ra ngoài. Bên trong là một bộ trang sức đá quý màu hồng hoàn mỹ, từ dây chuyền, hoa tai cho đến nhẫn, mỗi một món đều được chế tác tinh xảo. Vẻ đẹp ngọt ngào ấy ngay lập tức đánh trúng trái tim công chúa màu hồng của Yukiko. Không cần hỏi giá, bà chỉ cần một ánh nhìn đã quyết định: "Chị mua nó!"

Cái giá mà Yukiko đưa ra đủ để Wakana mua được một căn nhà khang trang, không khác biệt nhiều so với biệt thự của gia đình Kudo. Wakana gần như phát điên vì sung sướng. Có tiền rồi! Cuối cùng mình cũng có thể mua nhà rồi! Một nơi an toàn, một khởi đầu mới! Nhưng rồi, giữa niềm hân hoan tột độ, một sự thật phũ phàng như gáo nước lạnh dội xuống. Khoan đã, giấy tờ tùy thân.

Nụ cười trên môi cô vụt tắt. Niềm vui vừa nhen nhóm đã vỡ tan. A, cô không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào.

"Wakana, em sao vậy?" Yukiko lay nhẹ vào cánh tay Wakana, người bỗng nhiên hóa đá, vẻ mặt từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

"Em vừa mới nhớ ra." Giọng Wakana lí nhí: "Em không có giấy tờ tùy thân."

Cô ngước nhìn Yukiko, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.

"Em không mua nhà được rồi. Ôi Merlin ơi. Sao lại khó khăn thế này."

"Không có giấy tờ tùy thân ư? Vậy trước đây em sống ở đâu?" Yukiko vô cùng tò mò.

"Ở thế giới phù thủy ạ." Wakana thành thật đáp.

"Trước đây em vẫn luôn sống trong một cộng đồng phù thủy được che giấu ở Anh. Người thường không thể vào đó được. Em mới đến Nhật Bản, vẫn chưa biết thế giới phù thủy ở đây ra sao, nên em cần tìm một nơi để ở tạm."

"Wakana!" Yukiko reo lên, nắm lấy cả hai tay cô.

"Vậy ở nhà chị thì sao? Chị muốn có một đứa con gái lắm! Con trai nhà chị thì đi biền biệt, để lại hai vợ chồng già này buồn chết đi được. Mặc dù tuổi chúng ta không chênh nhau là mấy, nhưng điều đó không hề cản trở việc chị có một cô em gái đáng yêu và ăn diện cho em ấy thật xinh đẹp đâu."

"Aizz, Yukiko." Wakana thở dài, cố gắng kéo người phụ nữ nhiệt tình này về thực tại.

"Chị đừng dễ dàng tin người khác như vậy chứ. Trong giới phù thủy không phải ai cũng là người tốt đâu ạ. Em phải nhập viện chính là vì bị thương nặng khi cùng bạn bè chiến đấu với một nhóm phù thủy hắc ám, sau đó được một người bạn dùng phép thuật dịch chuyển khẩn cấp đến đây."

Wakana đem những trải nghiệm của mình ra, thêm thắt một chút, nửa thật nửa giả kể cho họ nghe. Chuyện cô chiến đấu với tên hói không mũi và trúng phải Lời Nguyền Chết Chóc là thật, chỉ là nhờ việc xuyên đến thế giới khác mà giữ lại được mạng sống. Còn chuyện được bạn bè gửi đến đây là giả, làm sao họ có thể gửi cô đến một thế giới khác chứ?

"Vậy tên xấu xa đó bây giờ sao rồi?" Điểm chú ý của Yukiko lúc nào cũng khác người như vậy, Wakana thầm cảm thán.

"Chết rồi ạ." Wakana đáp, giọng điệu chắc nịch.

"Bị bạn của em tiêu diệt rồi. Cuộc chiến của các phù thủy chính nghĩa chúng em đã thắng lợi, nhưng cũng có rất nhiều người đã hy sinh."

Khi nhắc đến điều này, đôi mắt Wakana thoáng trĩu nặng.

Yukiko nhìn cô, và bà biết cô bé đang nói thật. Với tư cách là một nữ hoàng điện ảnh, khả năng nhìn thấu diễn xuất của Yukiko đã đạt đến đỉnh cao. Một người có đang giả vờ hay không, bà chỉ cần nhìn là có thể nhận ra. Huống chi chồng bà, Kudo Yusaku, một người có trí tuệ và sự nhạy bén phi thường, cũng đang im lặng quan sát với một ánh nhìn thấu tỏ. Nếu ông cảm thấy có gì không ổn, ông đã không để mặc cho bà tiếp xúc với Wakana như vậy.

"Ây da. Để chị xem nào, cái mặt nhăn lại như bà cụ non thế này." Yukiko trìu mến đưa tay nhéo nhẹ má Wakana.

"Còn nữa, em kể những chuyện này cho bọn chị, không sợ bọn chị cũng là người xấu sao?"

Wakana lắc đầu, cô nhìn thẳng vào mắt Yukiko.

"Đôi mắt của chị rất trong trẻo, không giống một số người, trong mắt họ luôn ẩn chứa sự toan tính. Có những kẻ khoác lên mình lớp vỏ bọc hoàn hảo của một chàng trai tỏa nắng, hay một quý ông khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, nhưng lại luôn khiến người khác cảm thấy bất an."

"Ừm, em nói đúng." Yukiko mỉm cười và ôm lấy Wakana. Cô gái này sống rất thấu đáo. Dù xuất thân từ nhà Hufflepuff, nơi coi trọng sự công bằng và lòng tốt, điều đó không có nghĩa là cô ngây thơ. Cô hiểu rằng, việc mình có thể sử dụng phép thuật ở đây chứng tỏ thế giới này cũng có ma thuật, có thể còn có những phù thủy khác. Vì chưa hiểu rõ về cộng đồng pháp thuật bản địa, việc tìm một nơi an toàn trong thế giới con người là lựa chọn khôn ngoan nhất.

"Đúng rồi, Wakana, nhà em còn có ai không?" Yukiko dịu dàng hỏi.

Ánh mắt Wakana xa xăm.

"Không còn ai ạ. Bố mẹ ruột của em đã qua đời trong cuộc chiến với tên phù thủy hắc ám đó từ 17 năm trước. Em được mẹ gửi gắm cho người bạn thân của bà, nhà Weasley, chăm sóc."

Giọng cô chùng xuống, xen lẫn niềm biết ơn và nỗi buồn sâu sắc.

"Nhưng giờ, em nghĩ mình không thể quay về được nữa rồi. Các anh và cả Ginny, họ sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân thôi ạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play