“Sống lớn chừng này không dễ dàng, chết như vậy có đáng không?”
“Ngoan, nghe lời, về nhà...”
Một tay vừa ôm vừa kéo, miệng không ngừng dỗ dành, lưng Quý Tử Mạc đã lấm tấm mồ hôi. Dưới chân hắn trượt một cái, ngã thẳng xuống.
Hắn ngã một cái khiến Tề Ngọc sợ đến không dám giãy giụa nữa. Quý Tử Mạc vỗ vỗ lớp bùn đất gần khô trên người: “Sớm biết ta ngã hữu dụng thế này, ngay từ đầu ta đã ngã bảy tám lần rồi.”
Trên chân bị dẫm một cái đau điếng. Quý Tử Mạc lẳng lặng quay lưng đi, không dám để Tề Ngọc thấy khóe miệng mình đang cười, nếu không sợ lại chọc cậu giận.
Gió đêm ngày càng buốt giá. Tề Ngọc không giãy giụa nữa, biến thành một cái hũ nút. Cái hũ nút sống chết không mở miệng. Đường núi lại khó đi. Quý Tử Mạc vừa phải cầm đuốc, vừa phải kéo cậu đi, gập ghềnh mệt rã rời.
Tề Ngọc ngày thường hay săn sóc như đã chết vậy, kéo một bước mới động một chút, không kéo thì đứng yên tại chỗ ngồi. Cậu không hề dùng chút sức lực nào, như muốn để Quý Tử Mạc kéo cho ngã chết, hoặc là muốn hai người cùng nhau ngã chết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play