“Ngươi tuy rằng ở khoản làm việc nhà này không bằng các phu lang khác trong thôn, nhưng ngươi xem trong thôn có ai lớn lên đẹp bằng ngươi không? Ngươi đã từng thấy đồ ngọc so với đồ sắt chưa? Ngươi lấy đồ ngọc chạm vào đồ sắt, không phải tự mình chuốc lấy khó chịu?”
Tề Ngọc quay lưng về phía hắn, khóe miệng khẽ cong.
“Đến lúc đó ngươi và Trịnh Bách Tự ở bên nhau, áo đỏ thêm hương, ngâm thơ đối thơ, đó mới là thế giới của ngươi. Nếu ngươi là phu lang ở trong thôn, ngươi và Trịnh Bách Tự có thể làm gì? Rửa tay nấu canh cho Trịnh Bách Tự, hay là mở một vườn rau sau nhà hắn?”
Quý Tử Mạc cuối cùng tổng kết: “Cho nên, đừng lấy khuyết điểm của mình mà so với sở trường của người khác.”
Quý Tử Mạc tự cảm thấy mình khai thông cho cậu vài câu rất hay, nhưng Tề Ngọc quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng.
Bóng dáng Tề Ngọc phủ sương ra khỏi bếp, Quý Tử Mạc sờ sờ cổ mình, không tốt sao? Những lời hắn vừa nói có tiêu chuẩn thế cơ mà?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT