Tề quản gia vui vẻ không đáp lời, chỉ sai người rải thêm kẹo.
Quý Tử Mạc để Quý An ngồi xuống trước, bảo hắn ôm Quý Nha để tránh bị ngã, lúc này mới bước xuống xe ngựa, nói lời cảm ơn và từ biệt với mọi người trong thôn Hạnh Hoa, nói vài câu khách sáo.
Sau đó lên xe ngựa, rời đi trong một trận tấu nhạc sáo và trống.
Xe ngựa rộng rãi, trải thảm lông mềm mại sạch sẽ, trên bàn dài bày đủ loại mứt, nước trà.
Có cả trò chơi xếp hình, cửu liên hoàn, cùng một chồng sách.
Quý Tử Mạc sắp xếp Quý Nha ổn thỏa, để nàng nằm ngủ một lát, sau đó tỉ mỉ đánh giá từng ngóc ngách bên trong xe ngựa.
Càng xem càng cảm thấy mình nhặt được báu vật, nhà họ Tề thật sự là một nơi tốt.
Hôn lễ bình thường thời cổ đại tự nhiên là dùng hỉ kiệu, nơi đây tuy có nhiều ca nhi, cũng giống nhau dùng hỉ kiệu.
Nhà họ Tề đổi hỉ kiệu thành xe ngựa, Quý Tử Mạc mơ hồ có một ý niệm, e là vì lo lắng cho thể diện của hắn, cố ý làm vậy.
Dẫu sao, hắn mang tiếng ở rể, đối với nam nhân hiện đại đã là một sự sỉ nhục, huống chi là nam nhân thời cổ đại lấy trời làm tôn.
Bản thân Quý Tử Mạc không ngại ngồi kiệu hoa, tối qua nghĩ còn mong đợi một phen, nhưng xe ngựa đương nhiên tốt hơn, nếu đoán không sai, Quý Tử Mạc sẽ ghi nhận ân tình này của nhà họ Tề.
Xuyên qua đã mấy ngày, ngày ngày ăn đói mặc rách, chiếc xe ngựa ấm áp thoải mái này mới làm Quý Tử Mạc hoàn toàn sống lại.
Đến khi tiếng kèn xô na dừng lại, Quý Tử Mạc vẫn có chút chưa kịp nhận ra.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, những người nhìn thấy Quý Tử Mạc bước xuống từ xe ngựa đều hơi sững sờ, trước đây thần đồng ít ra ngoài, giờ phút này mới biết, dung mạo lại xuất chúng đến vậy.
Đặc biệt là khí chất như rồng phượng trong loài người.
Trong đám người có một nam tử dung mạo miễn cưỡng coi là đoan chính, lưng hơi cong, như thể đã làm nhiều việc cúi mình lấy lòng.
Giờ phút này nhìn Quý Tử Mạc một thân hỉ phục đỏ thẫm, giống như mặt trăng trong các vì sao, trong mắt xẹt qua một tia phẫn hận.
Xung quanh khôi phục từng trận tiếng hỉ, hắn chỉ vào Quý Tử Mạc, đột ngột hô to: “Rõ ràng là ở rể, vì sao không ngồi kiệu, vì sao không đội khăn voan, vì sao không vượt chậu than, vì sao Tề gia ca nhi không đến bắn kiệu môn.”
Ánh nắng tươi đẹp xẹt qua một mảng bóng ma, như con chuột chết tanh hôi ở góc tường, chọc người phiền lòng.
Không khí vui vẻ bị phá vỡ một cách thô bạo, Quý Tử Mạc nghiêng mắt nhìn sang, trên dưới đánh giá người này, rõ ràng một câu không nói, lại có một cảm giác như người đứng trên bờ xem cá tôm trong hồ nước tự tìm đường chết.
Quý Tử Mạc tuy tự thấy không giỏi nhìn thấu lòng người, nhưng từ nhỏ cũng lớn lên trong gia đình phức tạp, lại thân phận xấu hổ, cho nên có thêm vài phần tâm cơ.
Người gây chuyện nhìn tuổi lớn hơn hắn, nhưng lại thấp hơn không ít, một thân gấm vóc hoa lệ, lại như ăn mày mặc đồ vua chúa, chỗ nào cũng lộ ra sự không phù hợp.
Dĩ nhiên, không phải là kích cỡ quần áo không phù hợp.
Quý Tử Mạc dùng khóe mắt liếc nhìn sự chán ghét của những người xung quanh đối với người này, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tề quản gia, lập tức lười nhác nói: “Cửa nhà ai không khóa kĩ, để một con chó điên chạy ra ngoài vậy?”
Sét đánh giữa trời quang làm vỡ mây tía, những người khác không nói, Tề quản gia cũng ngây người nửa ngày.
Người làm ăn thì hòa khí sinh tài, sau lưng giở trò không ít, dùng lời nói mềm mỏng đâm chọc người cũng không ít, loại giáp mặt mắng chửi người này, thật sự là chưa từng thấy.
Vị cô gia này... làm người ta toát mồ hôi lạnh!
Người trong nhà, tự nhiên chiến tuyến thống nhất, Tề quản gia cười ha hả với Quý Tử Mạc nói: “Cô gia sợ là không quen biết, đây là rể của tiệm vải Đổng Ký trên huyện, vốn là gã sai vặt của tiệm vải.”
“Hôm trước hắn thành hôn, là ngồi kiệu đỏ, đội khăn voan, lúc này thấy cô gia không đội khăn voan, e là cảm thấy trong lòng bất bình, hối hận ở rể vào nhà họ Đổng, ha ha.”
"Ta không hối hận." Tiếng hô to vội vã phản bác có chút chói tai, không khí yên tĩnh trong chốc lát, sau đó biến thành tiếng cười vang.
Người tự cho thân phận đã trở nên cao quý, trong khoảnh khắc biến thành vai hề nhảy nhót, khuôn mặt vốn còn tạm nhìn được, giờ đã trở nên dữ tợn.
Nghĩ lại cũng phải, vốn là tiểu nhị đón khách, giờ ra ngoài có gã sai vặt hầu hạ, ăn, mặc, ở, đi lại càng là thay đổi trời đất, là kẻ ngốc cũng biết cuộc sống hiện tại tốt hơn.
Quý Tử Mạc thu hồi tầm mắt, người này hôm trước ở rể, hôm qua tiểu ca áo vàng nhạt ở chùa Vô Nhai nói hắn và Tề Ngọc thành hôn trước sau.
Nghĩ đến là một đôi, bất luận phẩm chất tốt xấu, chỉ xem mặt khác, thật là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, đáng tiếc đã hiểu rõ.
Bên ngoài nán lại có chút lâu, người chờ ở hỉ đường đã đến thúc giục.
Quý Tử Mạc đi theo Tề quản gia tới hỉ đường, ở cửa có người mặc hồng y đứng đó, thấy hắn đến, nha hoàn vội đưa một đầu dải lụa đỏ còn lại cho hắn.
Người hôm qua làm người ta kinh ngạc, hôm nay thay hỉ phục, trong vẻ thanh lãnh mang theo nét tuyệt mỹ, khẽ liếc mắt nhìn, trong mắt không chứa được nửa hạt cát, làm người ta xao xuyến.
Ánh mắt Quý Tử Mạc dừng lại trên đôi tay kia, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, trước đây hắn từng biết trong giới, cậu là một người tay khống.
Ánh mắt hắn nóng bỏng, kịp thời thu lại, chưa phát hiện đầu ngón tay bị hắn nhìn từng chút một, khẽ run rẩy.
“Nhất bái thiên địa...”
Trong tiếng kéo dài của âm cuối, hai người quỳ trên đệm bồ đoàn, chậm rãi bái về hướng cửa.
Cảm giác thật kỳ diệu, Quý Tử Mạc biết người bên cạnh bái thiên địa, có lẽ không phải là thê tử thuộc về chính mình, nhưng giờ khắc này, cảnh tượng này, lại cũng sinh ra một chút khẩn trương trịnh trọng.
Hai người đứng dậy mặt hướng Tề phụ Tề mẫu.
“Nhị bái cao đường...”
“Tam bái phu quân...”
Thế đạo này, thân phận nam tử bỗng nhiên cao hơn rất nhiều, ngay cả thành hôn cũng vậy, Quý Tử Mạc quen với việc phu thê đối bái, giờ biến thành quỳ lạy một phía, một phía chấp tay đáp lễ.
Ngày này của bọn họ, ở rể không giống ở rể, nghênh thú không giống nghênh thú, không ai dùng khăn voan uyên ương hí thủy che mặt.
Hai người đối lập, một dải lụa đỏ nối liền từ tay hai người, quả cầu hỉ màu đỏ thẫm ở giữa buộc chắc chắn.
Tề Ngọc rũ mắt, vén áo, chậm rãi quỳ xuống đối diện Quý Tử Mạc.
“Bái...”
Trong một mảnh tán thưởng vui mừng, lòng Tề Ngọc không một gợn sóng.
Khi cúi đầu, một mảng vạt áo đỏ thẫm rủ trên mặt đất, lọt vào mắt, cậu đột nhiên ngẩng đầu.
“Phu thê đối bái...”
Trong lúc mọi người kinh ngạc hô to không hợp quy củ, người kia khẽ cúi người, tiến gần nói nhỏ với cậu câu này.