Hắn bước lên, cái lạnh ẩm ướt như những xúc tu linh hoạt, chui qua khe hở quần áo, bám chặt vào da thịt khắp cơ thể.
Đến gần hơn, hắn mới thấy rõ Tề Ngọc đang trong trạng thái nào. Mưa phùn làm ướt khuôn mặt tinh xảo của cậu, không phân biệt được đó là nước mắt hay nước mưa.
Mặt cậu đỏ bừng như thoa phấn má loại tốt nhất. Hô hấp của Quý Tử Mạc nghẹn lại, vội vàng đè vai cậu, kêu lên: “Tề Ngọc, hít thở đi, hít thở.”
Đôi vai bị lay động, Tề Ngọc mơ màng nhìn về phía hắn. Đôi mắt ngây thơ như đứa trẻ, như không hiểu hít thở là gì.
Tiếng sấm vang trời. Bên ngoài là tiếng của quản gia Tề, dặn dò người chèo thuyền cẩn thận.
Quý Tử Mạc dùng bàn tay nắm lấy hàm dưới Tề Ngọc, khiến cậu há miệng.
Hàm răng trắng tinh, chiếc lưỡi đỏ bừng. Gió lạnh ập thẳng vào, như đang rẽ sương mù ra một con đường. Trong đôi mắt mơ màng của Tề Ngọc xuất hiện một chút tiêu điểm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT