Xương gò má của Quý Tử Mạc hơi cao, đôi mắt trông có vẻ sâu thẳm. Trước đây khi nhìn Tề Ngọc, hắn dù cười nhưng chỉ là cười mà thôi.
Lúc này, độ cong khóe miệng vẫn như thường lệ, nhưng trong mắt lại mang theo hai phần thân mật và cưng chiều, như thể hai người họ là một cặp phu phu ân ái.
Tề Ngọc từ trên núi đi xuống, cả người bao bọc bởi gió lạnh, ủng đen dưới chân, trên giày cũng lấm tấm những vết bùn.
Cậu dừng bước, không biết mình nên nói gì, lại càng không biết mình nên làm gì.
Những lời của trụ trì, những lời của Đổng Hàn Ngọc, dường như đã đặt cậu vào trong sương mù, hai mắt mờ mịt không thể nhìn rõ Quý Tử Mạc.
Quý Tử Mạc nhảy xuống xe ngựa, đưa tay ra trước mặt cậu vẫy vẫy: “Sao vậy, là thấy ta mừng quá hóa điên, hay là đi đường lạnh quá mà ngớ ngẩn rồi?”
Mùa đông ở huyện Tang Nông tuyết rơi nhiều. Một cơn gió thổi qua, những bông tuyết lại rơi lất phất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play