Hắn thấy một cô nương nhỏ tuổi lau tóc cho mình thì không được tự nhiên.
Ánh mắt Tề Ngọc chuyển sang chiếc khăn vứt trên bàn, đồng tử lóe lên.
Cậu nhìn hắn hỏi: “Bốn người họ là ba trăm lượng, còn hai trăm lượng dư ra từ đâu vậy?”
Quý Tử Mạc hồi tưởng lại chuyện trên thuyền hoa, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, đôi mắt dài hẹp chứa đầy ý cười, như một con cáo ranh mãnh trong rừng.
“Giá bao đêm cao nhất trên thuyền hoa là một trăm lượng. Ta tranh thủ lúc không ai để ý, tìm tú bà trên thuyền thương lượng, giúp cô nương nâng giá, vượt qua một trăm lượng thì chia theo tỷ lệ hai tám, ta tám nàng hai.”
“Ta là người ở rể, Triệu Đại Dũng cũng là người ở rể, hơn nữa hắn thay đổi thân phận, cho rằng mình rất tài ba. Ta bất quá chỉ kích vài câu, lại cố ý khơi mào cho cô nương làm hắn tranh giành. Cuối cùng hắn tiêu sạch tiền trên người, còn phải cho người về nhà lấy bạc đến.”
Hắn hơi đắc ý nhìn Tề Ngọc, như thể đang nói, mau khen ta đi.
Có một câu, trong phòng mấy người đều muốn hỏi, nhưng chỉ có Tư Cầm dám hỏi ra: “Ngươi kiếm được bạc rồi về ngay sao? Không có 'làm thêm' chút gì à?”
Hôm nay Tư Cầm đối với hắn mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, nguyên nhân hóa ra là ở đây. Quý Tử Mạc ngáp một cái, lười biếng nói: “Ta có thể làm gì? Không phải kiếm được tiền rồi về sao. Sợ mùi son phấn trên người làm thiếu gia các ngươi buồn nôn, còn tiện đường đi tửu lầu Vân Lai tắm rửa một cái.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play