Tề Ngọc: “Hoàng Thượng làm sao vậy?”
Quý Tử Mạc: “Hoàng Thượng đăng cơ ba năm, ta phải nghĩ khi nào thì lui.”
Tề Ngọc ngoài ý muốn nói: “Hoàng Thượng tuổi nhỏ đăng cơ, bây giờ mới vừa tròn mười tuổi, ngươi cái phụ thần này đã muốn lui rồi sao?”
Quý Tử Mạc giải thích: “Không phải bây giờ, mà là trước tiên quy hoạch. Mấy năm nay ta cũng coi như cẩn trọng. Hắn là hài tử, nhưng ta lại không xem hắn là hài tử. Quốc sự lớn nhỏ chưa từng bỏ qua hắn, giữa hai người có sự khác biệt, ta cũng cố gắng giải thích cho hắn nghe. Tuy phần lớn đều là hắn nghe ta, nhưng ai biết trong lòng có thể hay không nảy sinh cảm xúc khác.”
“Từ xưa đến nay, phụ tá ấu đế có mấy ai có kết cục tốt? Người khác cho rằng ta ở triều đình nắm quyền, Tiết Phương lãnh mười vạn đại quân nghe lệnh ta, quân lương của Vương Đạt làm ta phải nhường ba phần. Ngươi biết mà, ta là tính cách sợ phiền phức, có thể chạy sớm thì chạy.”
“Ta vốn nghĩ, Hoàng Thượng tín nhiệm ta thì ta sẽ làm thêm vài năm. Hoàng Thượng đề phòng ta thì ta sẽ chạy ngay. Mấy ngày nay Hoàng Thượng không biết sao, ngay cả ngẩng đầu nhìn ta cũng không dám. Khi ta đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt hắn là sự trốn tránh không kịp và sợ hãi.”
“Hơn nữa phiên vương nhất định phải trừ, chỉ là mấy năm nay quốc khố trống rỗng, dân đói nên chưa phải lúc. Chỉ có thể ổn định. Hai ngày nay Hoàng Thượng lại liên tục đề cập, muốn cho phép phiên vương đến hoàng thành ăn tết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT