Quý Tử Mạc cười nói: “Có thời gian thì vẫn sẽ về thăm.”
Thím Triệu ngượng nghịu cười: “Phải rồi, phải rồi, nơi này là nhà của con, có rảnh vẫn phải về thăm chứ.”
“Thôn Hạnh Hoa của chúng ta cách huyện không xa, đi về trong ngày là được. Thím thấy, cái bàn học thiếu một chân của con, chắc không dùng tới đâu, thằng nhỏ nhà thím gần đây đi học tư thục, vừa lúc thiếu một cái án thư...”
Quý Tử Mạc nghe một hiểu mười, lập tức nói: “Vậy thím cứ lấy dùng đi!”
Nghe vậy, thím Triệu cười hớn hở: “Aiz da, được được. Tử Mạc nay đã trèo cành cao rồi, đâu còn để mắt đến mấy thứ rách nát này nữa. Vậy thím xin lấy dùng.”
Cuối cùng bà còn khen: “Thằng bé Tử Mạc này biết ơn quá, năm ấy mùa đông con bị bệnh, thím mang cho con một bát canh thịt nóng, không uổng công thím.”
Những người khác cũng hùa theo phụ họa mà khen ngợi.
Lời nói "trèo cành cao" khiến trong lòng Tề Ngọc căng thẳng, như có ai đó dùng lòng bàn tay siết chặt lấy. Mày cậu dưới chiếc mũ sa khẽ nhíu lại.
Quý Tử Mạc chỉ cười nhạt, như thường lệ chào hỏi mọi người rồi rời đi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play