Hắn theo hơi ấm trên môi, đem bờ môi ngày đêm tơ tưởng ăn vào trong miệng. Giây phút đó đã khẽ động vết thương sau lưng, Quý Tử Mạc tủi thân lẩm bẩm: “Tề Ngọc, ta đau.”
Làm Quý Hối lâu như vậy, Tề Ngọc nhìn thấy đều là sự lạnh nhạt của Quý Tử Mạc. Mặc dù có những nụ cười nhạt nhòa, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt. Sự nũng nịu thân mật như vậy là điều Tề Ngọc đã mong nhớ rất lâu rồi.
Cậu dùng mặt sườn dán vào mặt sườn của Quý Tử Mạc, ôn nhu dỗ dành.
Giọng nói như ca, như nước bọc đầy tình yêu, giống như mật ong bôi lên vết thương. Lông mày nhíu chặt của Quý Tử Mạc từ từ giãn ra.
Hôm sau, Quý Tử Mạc nhìn bông hoa mẫu đơn trên bàn ở góc tường, ngẩn người. Một lúc lâu sau, hắn giơ tay sờ môi mình. Đêm qua mông lung một cái, dường như trong mộng, hắn đã nhìn thấy dung nhan Tề Ngọc.
“Cô gia, có người mang thiếp tới.” Vì muốn Tề Ngọc được nhìn Quý Tử Mạc nhiều lần, Tư Cầm không bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Nàng ta nhận thiếp ở cửa rồi kéo Tề Ngọc chạy về phía này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT