“Không phải nói đi chùa chiền bái Phật kỳ quái, là địa điểm hắn đi kỳ quái, hắn đi chính là chùa Vô Nhai, chùa Vô Nhai là nơi cầu con linh thiêng nhất, trong huyện ta ai mà không biết.”

Mọi người vui cười: “Có lẽ hắn muốn thành thân xong liền sinh con, dù sao năm nay hắn cũng hai mươi mốt rồi.”

Nghe thấy ca nhi nhà họ Tề, nam tử lấy thuốc vừa bước qua ngưỡng cửa đã dừng lại một chút, rồi thu chân phải về, nghiêng người đứng ở cạnh cửa.

"Tiểu lang quân, có thiếu gì không?" Đồng tử bốc thuốc thấy hắn xách thuốc mà chậm chạp không đi, vừa nhanh tay gói thuốc vừa lớn tiếng hỏi.

"Thiếu." Nam tử đáp lại một tiếng, rồi đi ra ngoài.

Nhờ có vị trí địa lý tốt, huyện Tang Nông tuy là một huyện nhưng không hề nhỏ, có một con sông rộng có thể cho hai thuyền đi song song chảy qua phố, nước sông chảy đến ngoài huyện, đi qua mấy thôn trang rồi hội tụ vào sông Lạc.

Cổng huyện được xây cao lớn vững chãi, trải qua vài lần chiến hỏa trong mấy trăm năm, vẫn đứng sừng sững.

Một chiếc xe bò đi trên con đường cây dương bên ngoài huyện, trên xe có một thiếu niên nhà nông mười tám mười chín tuổi, da màu lúa mạch, nhìn thấy người vì sợ lạnh mà co ro đi về phía này, giơ tay gọi: “Quý Tử Mạc, bên này này.”

Thiếu niên nhà nông đang gọi là Tiền Đa Lai, chờ khi Quý Tử Mạc đi tới trước mặt, vừa cởi dây thừng của xe bò vừa cười nói: “Có như vậy lạnh không? Ngươi mỗi ngày ru rú trong nhà đọc sách, có rảnh thì ra ngoài đi lại nhiều hơn chút đi.”

Đối với lời này, người mới ba ngày trước trở thành Quý Tử Mạc gật gật đầu.

Do huyện Tang Nông gần sông nước, cứ mỗi khi vào đông, lại ẩm ướt và lạnh giá, người ở đây từ nhỏ đến lớn đã sớm quen, nhưng Quý Tử Mạc thật sự không chịu nổi.

Cảm giác như những sợi băng vô hình len lỏi vào da thịt, chui vào cơ thể hắn, làm người ta không có chỗ nào để trốn.

Hắn ngồi ở một góc xe bò, co mình lại thành một cục.

“Chúng ta trên đường về có đi qua chùa Vô Nhai không?”

“Đúng vậy! Con đường về thôn ấy, ngọn núi phía đông kia, trên đó chính là chùa Vô Nhai, cách thôn chúng ta không xa.”

“Vậy chờ lát nữa ta xuống xe ở đó, ngươi về thôn trước đi.”

“Ngươi muốn đến chùa Vô Nhai à? Để làm gì?”

“Xem tức phụ.”

Tiền Đa Lai: ???

Do trời lạnh, hương khói ở chùa Vô Nhai cũng ít đi không ít, Quý Tử Mạc hắt hơi một cái, đi ngược gió vào trong.

Quý Tử Mạc ở hiện đại cũng trải qua khá nhiều thăng trầm, trước mười tuổi đi theo mẹ, sau mười tuổi được đón về Quý gia, suýt chút nữa bị xem như đá mài dao để tôi luyện cho cậu con trai trưởng.

Nguyên nhân không làm được chuyện đó, đương nhiên là vì Quý Tử Mạc không thể nào trở nên khá hơn được, đừng nói là để trở nên tốt hơn, ngay cả việc nâng đỡ cũng không nổi.

Quý gia tức nghẹn, nhưng không sao, con riêng thì nhiều, tìm thêm một người nữa về là được, không thể nào mỗi người đều là kẻ không có tiền đồ như vậy.

May mắn thay, Quý gia tìm về thêm hai người con riêng, người ta nỗ lực vô cùng, cẩn trọng sắm vai vật cản đường.

Quý Tử Mạc liền khoái trá, làm một phú thiếu gia ăn chơi lêu lổng, cuộc sống không thể nhàn nhã hơn.

Nghĩ đến đây, Quý Tử Mạc xoa xoa mũi, những chuyện khác thì không nói, chuyện Quý gia muốn giữ thể diện thật là tốt, đối với con riêng cũng không hề bạc đãi.

Cho đến khi Quý gia không thể chịu đựng nổi nữa, cậu cả đá hắn vào quân đội, bất quá Quý Tử Mạc rất biết cách, trong vòng năm tháng khiến quân đội cũng không thể chịu nổi mà trả hắn về.

Ai, cuối cùng kẻ gây phiền phức như hắn cũng biến mất hoàn toàn, phỏng chừng Quý gia phải đốt pháo ăn mừng.

Vừa mới xuyên không tới, vừa lạnh vừa đói, không biết làm sao để sống sót, Quý Tử Mạc thật sự muốn ch·ết đi. May mắn thay, ông trời phù hộ, một bữa cơm mềm ở rể kịp thời đưa tới tận miệng.

Hai đời lần đầu tiên lấy vợ, ít nhiều vẫn làm người ta mong chờ, Quý Tử Mạc do dự mãi, vẫn là muốn đến xem, tức phụ ca nhi của mình, trông như thế nào.

Quý Tử Mạc ở hiện đại lăn lộn với những người không đứng đắn nhiều, hỏi thăm tin tức thì không thành vấn đề, lập tức chạy tới nơi.

Một đống củi khô chất cao bằng nửa người, Quý Tử Mạc lười biếng dựa vào, giơ tay sửa lại kiểu tóc, dung mạo hiện tại của hắn so với trước đây thì kém xa, chỉ có thể miễn cưỡng trông thấy tức phụ.

Một mặt của đống củi khô dựa vào tường viện, có thể che bớt gió mạnh, Quý Tử Mạc đợi một lát thì có chút lạnh, liền tìm một vị trí kín đáo tránh gió, ngồi xổm dựa vào đống củi khô.

“Các ngươi thật sự muốn ép thần đồng ở rể nhà các ngươi?”

Trong lúc mơ màng gà gật, nghe thấy một tiếng châm chọc, Quý Tử Mạc phản ứng một chút, sau đó bình tĩnh ngáp một cái không thành tiếng.

"Không liên quan tới ngươi." Một thanh âm khác vang lên, trong trẻo như ngọc, chỉ nghe một chút, liền biết đây là một người lạnh nhạt đến cực điểm.

Xem ra, thanh âm thứ hai, chính là tức phụ của hắn.

Đống củi khô chất lại rất dày, nhưng cũng có những khoảng trống thưa thớt, Quý Tử Mạc xoay người nheo mắt nhìn qua.

Người đối diện hắn, khoác áo choàng vàng nhạt, giữa hai đầu lông mày có một nốt hồng, giống như một chấm chu sa.

Quý Tử Mạc biết kia không phải, đó là dấu hiệu thuộc về ca nhi.

Quý Tử Mạc chuyển tầm mắt sang một bóng người khác, hắn quay lưng lại, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng, dáng người thon dài hơn so với ca nhi áo choàng vàng nhạt, một bộ áo choàng tuyết trắng, vành nón có một lớp lông tơ mềm mại dày dặn.

Quý Tử Mạc rất thèm, trông ấm áp biết bao.

“Nhà các ngươi thật đúng là bản lĩnh, ngươi khi đó nói muốn người giỏi nhất huyện Tang Nông về làm rể cho ngươi, không ngờ thật sự làm được.”

“Chính là Tề Ngọc, cậu năm nay không còn trẻ, đã 21 rồi, ngươi cảm thấy ngươi ép thần đồng ở rể, thật sự có thể có được kết cục tốt sao?”

Ca nhi khoác áo choàng vàng nhạt nói lời đâm vào lòng người, khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười giễu cợt.

Quý Tử Mạc chà xát đầu ngón tay, tức phụ của hắn sức chiến đấu hẳn là không yếu như vậy chứ?

“Không liên quan tới ngươi.”

Quý Tử Mạc: ... Được rồi, thật sự có chút yếu, lặp đi lặp lại chỉ có một câu này.

Quý Tử Mạc từ nhỏ đã có tính cách bênh vực người mình, ngày mai thành thân, thì cậu ấy cũng là tức phụ của hắn, thấy cậu ấy rơi vào thế yếu, thật sự là…

Chính là trong tình hình này, hắn đi ra ngoài có chút không tốt lắm.

"Ngươi thật sự không đợi Bách Tự ca sao?" Trong giọng nói của ca nhi áo choàng vàng nhạt, có chút chua xót.

Gió đông thổi lên cây khô, nhiễu loạn sự thanh tịnh của thiền viện, dưới cây đào không hoa không lá, hai người đối diện nhau đứng lặng, đều là trầm mặc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play