​Quý Tử Mạc tiến lên hành lễ với Cảnh An đế, rồi quay đầu nhìn về phía Hộ Bộ Thượng Thư, nói: “Nghe nói Vương Thượng Thư xuất thân danh môn, sợ là không biết việc dân gian. Hạ quan xuất thân từ thôn dã, có thể bẩm báo cho Vương Thượng Thư một vài điều.”
​Lời này nói không khách khí, Hộ Bộ Thượng Thư lập tức lạnh mặt, hừ một tiếng chắp tay nói: “Vậy cái kẻ kiến thức nông cạn này sẽ chăm chú lắng nghe.”
​Quý Tử Mạc đứng thẳng như cây tùng, không kiêu ngạo không xu nịnh nói: “Hạ quan thiếu niên không hiểu chuyện, cả ngày ru rú trong phòng đọc sách. Việc nhà và việc đồng áng đều giao cho tỷ tỷ. Đáng thương tỷ tỷ là một nữ nhi yếu đuối, vừa phải lo thức ăn cho cả nhà, lại phải nuôi heo nuôi vịt, giặt giũ, quét sân, còn phải cõng muội muội nhỏ xuống đồng nhổ cỏ thu hoạch.”
​Hộ Bộ Thượng Thư có chút thiếu kiên nhẫn, ngắt lời nói: “Quý Tả Giam Phó nếu muốn hồi tưởng chuyện cũ, hạ triều có thể đến phủ của ta. Chúng ta đừng chiếm dụng thời gian lâm triều.”
​Quý Tử Mạc: “Vâng, vậy hạ quan xin nói thẳng. Hạ quan là nam tử, ru rú trong phòng đọc sách. Tỷ tỷ là nữ tử lại làm rất nhiều việc nặng. Vương Thượng Thư có thể quản lý việc lớn nhỏ của Hộ Bộ, nghĩ rằng chắc chắn là một người có tính toán trước. Hạ quan xin mạo muội hỏi Vương Thượng Thư đoán một chút, trong tình huống như vậy, là hạ quan ăn nhiều hơn, hay là tỷ tỷ ăn nhiều hơn?”
​Trước sau giáp công. Trả lời thế nào cũng sai. Nếu nói Quý Tử Mạc ăn nhiều hơn, sợ là đến cụ già tám mươi tuổi cũng phải cười rụng răng. Nếu nói Quý Lan ăn nhiều hơn, hắn vừa nãy đã nói sức ăn của ca nhi và nam tử. Bây giờ chính là tự vả miệng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play