Một tiểu nhị dẫn đường, một tiểu nhị cầm bạc xoay người đi sắp xếp bàn tiệc, A Cát vỗ đùi, đột nhiên giật lấy túi bạc, nói: “Cô gia, đây là lầu rượu nhà chúng ta, đâu còn dùng đưa bạc.”

Động tác giật bạc của hắn ngoài dự đoán, tiểu nhị chưa kịp phản ứng, ngay cả chưởng quầy cũng sững sờ một chút, còn chưa kịp hỏi đã nghe hắn nói như vậy. Vội từ sau quầy đi ra, cẩn thận đánh giá một cái, nhận ra Quý Tử Mạc, vội nói: “Cô gia thứ tội, tiểu nhị trong tiệm không biết là cô gia, tiểu nhân tính sổ ở xa, cũng chưa nhìn ra.”

Sau đó cười nói: “Cô gia người đến lầu rượu ăn cơm, đâu có dùng tiền bạc, cứ lo lên lầu vào nhã tọa, tiểu nhân đây liền sắp xếp.”

Ngón tay Quý Tử Mạc móc lấy túi tiền trong tay A Cát, lại ném vào lòng ngực chưởng quầy: “Việc nào ra việc đó, nên ghi sổ thì ghi, nên lấy tiền thì lấy, ta không còn thì về nhà xin phu lang là được.”

Câu cuối cùng hắn nói rất thẳng thừng, ngược lại làm chưởng quầy và Chu Phác Minh mấy người kinh ngạc mở to mắt.

Mấy người lên lầu, một vò rượu còn chưa uống xong, Quý Tử Mạc liền thuận lợi gia nhập hội tứ thiếu Tang Nông.

Sĩ, nông, công, thương, người đọc sách là cao, người kinh doanh là thấp, cho dù gia tài bạc triệu, cũng vẫn là thương nhân. Quý Tử Mạc là người đọc sách ở rể nhà thương nhân, hào quang trên người lại vẫn còn, hắn chủ động hạ mình kết giao, lại khen ngợi mấy người tính tình tốt, chỉ làm Chu Phác Minh mấy người cảm động nước mắt lưng tròng.

Ăn uống no say xong, lầu rượu đã đông khách, người trong đại sảnh từng tốp từng tốp trông thấy mấy người từ lầu hai đi xuống, đều kinh ngạc sững sờ.

Chương 10

Bọn tứ thiếu Tang Nông tiếng xấu thật sự không nhỏ, thấy thần đồng thân thiết như huynh đệ với bọn họ, lập tức có người đọc sách vẻ mặt tức giận, nhỏ giọng mắng Quý Tử Mạc với người ngồi cùng bàn, nói là đắm mình trụy lạc, hết thuốc chữa.

Quý Tử Mạc chưa từng nghe thấy, cho dù có nghe thấy cũng không sao, có người chí ở giang hồ, có người chí ở triều đình, mà hắn, từ năm 10 tuổi đời trước, chính là một tên công tử bột. Xuyên qua đến đây ăn được "cơm mềm", cũng là một đạo lý với việc làm công tử bột, cho dù sống mấy đời, đều là bùn nhão không đỡ được tường.

Mặt trời lặn nhuốm vàng, Tề Ngọc từ trong sổ sách rút hồn, nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ, không biết nghĩ đến cái gì, đứng dậy đi đến cửa phòng, mở cửa.

Người canh giữ là Tư Bình ít nói, cậu nói: “Tư Cầm đâu?”

Tư Bình vốn đang ngồi dưới đất ngủ gà ngủ gật, nghe vậy vội đứng lên: “Tư Cầm không biết đi đâu rồi, thiếu gia muốn làm gì ạ?”

Tề Ngọc: “Không có gì, chờ Tư Cầm trở về, bảo hắn vào dâng một chén trà.”

Nói xong liền đóng cửa lại, Tư Bình gãi gãi đầu khó hiểu, dâng trà thì hắn cũng được mà! Sao hôm nay thiếu gia lại kỳ lạ như vậy, chỉ cần Tư Cầm dâng.

Không lâu sau, Tư Cầm liền lăng xăng lăng xăng quay về, nghe Tư Bình nói xong, quay người bưng trà, đẩy cửa thư phòng.

"Thiếu gia, người đoán cô gia ra ngoài làm gì?" Trên mặt nàng treo nụ cười tinh nghịch, rất là vui vẻ.

Ngón tay Tề Ngọc đang cầm bút khựng lại, như thuận miệng hỏi: “Làm gì?”

Tư Cầm đặt chén trà lên bàn: “Cô gia ra ngoài, liền gặp được bọn tứ thiếu chơi bời của huyện chúng ta, nghĩ là cô gia không biết tiếng xấu của bọn họ, bị châm chọc còn tốt tính mời họ ăn cơm.”

"Châm chọc?" Tề Ngọc đặt bút xuống, sắc mặt có chút lạnh.

Tư Cầm giận dỗi nói: “Chẳng phải sao.”

Sau đó lại cười nói: “Thiếu gia thiếu gia, người nghe ta nói tiếp.”

“Cô gia mời bọn họ đi lầu rượu nhà chúng ta ăn cơm, sau đó đưa bạc cho chưởng quầy, A Cát nói lầu rượu nhà mình không cần đưa bạc, thiếu gia đoán cô gia nói thế nào?”

Tề Ngọc nhíu mày, buông ra sau nói: “Nói thế nào?”

“Cô gia nói: 'Việc nào ra việc đó, nên ghi sổ thì ghi, nên lấy tiền thì lấy, ta không còn thì về nhà xin phu lang là được'.”

Tề Ngọc kinh ngạc, Tư Cầm xoa eo cười tươi rói: “Thiếu gia người cho cô gia ba trăm lượng, làm ta đau lòng hỏng rồi, nhưng giờ cô gia nói như vậy, ta lại cảm thấy ba trăm lượng này đáng giá.”

Khi cầm đèn, Quý Tử Mạc trở về phủ, mang theo cái lạnh ngoài đường vén rèm lên. Vừa đứng ở cửa cởi áo khoác, vừa duỗi đầu nhìn bàn cơm tối chưa động.

“Xem ra ta trở về đúng lúc.”

Hắn tự mình rửa tay, ngồi vào bàn ăn, động tác tự nhiên thuần thục, làm trái tim Tề Ngọc run lên, rõ ràng mới mấy ngày trôi qua, sao cảm giác như là vợ chồng đã lâu.

Quý Tử Mạc kén ăn, hoàn toàn không giống người nhà nghèo, lần đầu tiên ăn cơm Tề Ngọc đã phát hiện ra.

Như trứng gà chỉ ăn lòng trắng trứng, khi ăn lòng đỏ trứng, mày sẽ nhăn lại vì ghét bỏ.

Thịt thì thích nạc không thích mỡ, hoàn toàn là dị loại, theo cậu biết, nhà nông phần lớn đều thích mỡ không thích nạc, cảm thấy thịt mỡ thơm hơn. Ngay cả ở tiệm thịt, thịt mỡ cũng đắt hơn thịt nạc.

Thích món nặng vị, không thích món nhiều dầu mỡ.

Tề Ngọc thấy kỳ quái thì kỳ quái, nhưng cũng chưa từng nghĩ nhiều.

"Ta hôm nay mới quen bốn người bạn nhậu." Trong sự tĩnh lặng, Quý Tử Mạc vừa gắp đồ ăn vừa nói.

Tề Ngọc đang uống canh, nghe hai chữ "bạn nhậu", trực tiếp bị sặc ho khan không ngừng. Hoãn lại được, đuôi mắt đều đỏ lên: “Bạn nhậu?”

Quý Tử Mạc: “Đại khái là ý này.”

Nghĩ đến chuyện Tư Cầm nói hôm nay hắn đi lầu rượu trả bạc, Tề Ngọc nói: “Tại sao lại kiên quyết phải đưa tiền cho chưởng quầy?”

Quý Tử Mạc gắp một miếng vịt bát bảo: “Để chặn phiền phức.”

Tề Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn: “Phiền phức?”

Quý Tử Mạc: “Ừ, ngươi biết nhà Chu Phác Minh là mở tiệm bánh ngọt không?”

Tề Ngọc: “Ừ.”

Quý Tử Mạc: “Trên đường đi dạo, sau khi đấu chọi xong, Quách Tử Phương, Ngô Thương Minh, Tôn Vân có cãi vã, sai tiểu đồng đi tiệm bánh ngọt Hảo Ngật gói bánh ngọt mứt, từng gói từng gói, vừa ăn vừa ném.”

Quý Tử Mạc: “Ta cười hỏi thăm hai câu, chuyện như vậy, cơ bản ngày nào cũng sẽ đi gói, ta ngày đầu tiên kết giao với bọn họ đi lầu rượu Vân Lai ăn cơm, tự mình trả tiền mặt, sau này họ tổng không thể nào lại ghi nợ của ta.”

“Một lần hai lần thì không sao, nhưng bụng người cách một lớp da, ai biết ai là người như thế nào, đến lúc thật sự có chuyện, nói ra thì tự mình cũng tổn thương tình cảm, chi bằng lúc này trực tiếp ngăn chặn cái khả năng đó.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play