Thật sự là, ngoài một khuôn mặt không chê vào đâu được ra thì chẳng dùng vào việc gì.
Tề Ngọc ngồi trong bếp nấu nước, Quý Tử Mạc từ nhà thím Triệu về, vừa nhìn thấy cậu đã than khổ: “Đầu ta váng hết cả rồi, cảm giác như nhớ được rất nhiều, mà lại như chẳng nhớ gì cả.”
Nói rồi hắn cúi đầu hỏi Quý Nha bên chân: “Viên chiên thế nào nhỉ? Bột làm bánh bao phải nhào đến mức nào?”
Quý Nha ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt chớp chớp mơ hồ. Nghĩ đến viên chiên và màn thầu, cô bé không khỏi liếm môi. Trừ một tháng ở nhà họ Tề, đã nhiều năm rồi nhà cô bé không chiên viên hay hấp màn thầu nữa.
Nước trong nồi sôi sùng sục, Tề Ngọc thuần thục kéo củi ra khỏi bếp, bình thản nói: “Để ta lát nữa cầm giấy bút đi hỏi lại một lần.”
Vẻ khổ sở trên mặt Quý Tử Mạc biến mất, hắn chợt bật cười, đi đến bên cạnh Tề Ngọc đang rửa tay, chạm vào vai cậu. Giọng nói ôn nhu, trong mắt có sự nuông chiều mà chính hắn cũng không nhận ra: “Đừng đùa nữa.”
Tề Ngọc quay đầu nhìn hắn một cái, không nói gì thêm. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác thất bại sâu sắc. Trước mặt cha mẹ, trước mặt Quý Tử Mạc, cậu đều có ảo giác mình là búp bê đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT