Quý Tử Mạc có đầy đủ ký ức của nguyên chủ. Trong đầu hắn, cô gái gầy yếu kia đứng trong bóng tối, gần như sắp gục ngã, muốn có được một chút hy vọng, một chút cứu rỗi. Chỉ cần nguyên chủ nói một tiếng ‘được’, nàng đã không đến mức tuyệt vọng như vậy.
Vào thời điểm đó, nàng không phải muốn nguyên chủ làm gì cả, chỉ muốn chứng minh rằng khi không thể kiên trì nổi nữa, nàng không phải một mình, rằng đệ đệ của nàng có thể giúp nàng chống đỡ một chút, dù chỉ là bằng lời nói.
Hốc mắt Quý Tử Mạc hơi đỏ, hắn nhún vai với Tề Ngọc: “Nói thế nào nhỉ? Hắn đã từ chối, còn nói hắn muốn đến huyện thành gặp bạn bè, mà lại không có lấy một bộ đồ mới thích hợp.”
“Nàng bước từ bóng tối vào hắc ám, hoàn toàn chết lặng. Vài ngày sau, nàng bưng một bộ đồ mới vào, trên đó còn có ba lạng bạc, nói nàng đã chọn được một gia đình, đây là sính lễ của nàng, đừng hỏi nàng gả đi đâu, sau này cứ coi như trong nhà không có người này, trời cao đường xa cứ coi như nàng đã chết.”
Nàng gả cho ai, gả đi đâu, một chút tin tức cũng không nói cho nguyên chủ, nhưng lại lén lút nói với Quý Nha, vẫn là chưa đành lòng.
“Lần trước ta mang gà rừng về nhớ không, ngươi sẽ không thật sự tin là nhặt được chứ?”
Tề Ngọc là một người lắng nghe rất tốt, cậu lẳng lặng nhìn hắn, không quấy rầy, không hỏi han, chỉ khi được hỏi mới mở miệng trả lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT