Tề Ngọc không phải người hay châm chọc người khác. Cậu nói câu này cũng không biết phải diễn tả thế nào. Quý Tử Mạc nắm bắt thời cơ, lấy lòng đụng nhẹ vào cậu: “Tề Ngọc, ta sai rồi. Sau này tuyệt đối sẽ không nhắc lại nữa.”
Tề Ngọc: “A, lời ngươi nói có bao giờ đáng tin không? Nhận sai thì nhanh hơn bất cứ ai, mà phạm sai lầm cũng nhanh hơn bất cứ ai.”
Cậu không phải không biết tức giận, chỉ là phần lớn đều nén lại trong lòng. Lần này thật sự bị Quý Tử Mạc chọc tức. Giờ phút này, đôi mắt thanh lãnh cũng đã nhuốm vẻ giận dữ.
Quý Tử Mạc dùng chuyện hôm qua uy hiếp cậu, Tề Ngọc bực bội ba phần. Bảy phần còn lại là thói quen nói bừa của Quý Tử Mạc.
Chân trước có thể thề thốt chết không có đất chôn, sau lưng là có thể không chút bận tâm nói bậy một hồi.
“Quý bố vô nhị nặc, hầu doanh trọng nhất ngôn. Ngươi, Quý Tử Mạc, lời nói có đáng một cọng lông vũ không?”
Cậu có vẻ tức giận lắm, xoay người về phòng, không thèm nhìn Quý Tử Mạc lấy một cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play