"Nương nghe nói, ngươi hôm qua nghỉ ở sương phòng?" Tề mẫu chỉ để lại vài người hầu cận bên cạnh, sau đó mới hỏi.
Tề Ngọc trầm mặc một lúc lâu, gật đầu xác nhận.
“Vì sao?”
Tề Ngọc nói thẳng: “Nhi không thích hắn.”
“Thích hay không thích thì thế nào, không thích mới tốt, đỡ phải khi bị phản bội, đau lòng như dao cắt.”
Nàng có ý chỉ trích, làm Tề phụ ngồi một bên định nói chuyện, phải cong eo xuống.
Tề mẫu: “Ngươi thích hay không nói sau, thành hôn, sinh một đứa bé ra, sau đó những chuyện khác, nương đều tùy ý ngươi.”
“Ngươi không thích, đã mang thai, đến lúc đó phân viện ở riêng, đều được hết.”
Tề Ngọc cúi đầu không đáp, ngầm từ chối.
Tề mẫu dịu giọng: “Ngọc Nhi, con từ nhỏ đã hiểu chuyện, nương cũng chưa bao giờ yêu cầu con điều gì, chỉ có chuyện này thôi, được không?”
“Tuổi nương ngày một lớn, con cũng đã 21, nếu chậm nữa, nương sợ là không thấy được.”
Ca nhi không tiện đi lại, Tề Ngọc tính tình lại càng không thích hợp kinh doanh, nàng không thể nào giao gia nghiệp cho Quý Tử Mạc, nam nhân đều bạc tình không đáng tin cậy.
Chỉ có nhanh chóng sinh một đứa trẻ ra, thành người thừa kế, mới có thể che chở cho nhi tử nàng nửa đời sau.
Tề Ngọc mím môi, nói: “Nương thân thể cứng cáp, ta và phu quân mới thành hôn một ngày, chờ thêm hai năm nữa...”
Hiện tại giục sinh có phải cũng quá vội vàng rồi không.
Hắn còn chưa nói xong, liền thấy sắc mặt Tề mẫu không khỏe, khăn tay che miệng, ho khan không ngừng.
Tề phụ sợ đến mặt trắng bệch, vội vàng vỗ lưng cho nàng.
Cơn ho hơi giảm, Tề mẫu dời khăn ra khỏi môi, bất ngờ là một ngụm máu tươi.
Chương 6
Tề Ngọc quỳ bên cạnh Tề mẫu, suýt nữa bị dọa đến ngây người.
Tề mẫu yếu ớt nắm cổ tay của hắn, như thể sắp "giá hạc tây đi" đến nơi.
Nàng ngắt quãng nói: “Nhi à! Trước khi nương chết, chỉ muốn ôm một đứa cháu, con hãy đồng ý với nương đi! Được không?”
“Nói không chừng có cháu, nương có thể sống lâu thêm mấy năm.”
Tề Ngọc gật đầu như bổ củi, luống cuống sai người đi gọi đại phu.
Tề mẫu tâm nguyện đạt thành, như thể ăn linh đan diệu dược, tinh thần khôi phục rất nhiều, nói: “Không sao, vì cháu, nương chịu đựng được.”
Đỡ người về phòng nghỉ ngơi, đại phu bắt mạch xong thở ngắn than dài, nói thẳng bệnh này không nghiêm trọng, chỉ là cần "theo mới tốt", không thể để trong lòng lưu lại tiếc nuối.
Từng câu từng chữ đều chỉ đến đứa cháu.
Cha hiểu con, tương tự, con cũng có đủ sự hiểu biết về cha mẹ, Tề Ngọc lúc đầu quả thật bị dọa không nhẹ, sau dần dần tỉnh ngộ.
Nương của hắn, e là nghe được hôm qua cậu chưa ngủ cùng phòng với Quý Tử Mạc, nên đã chuẩn bị sẵn màn kịch này.
Tề Ngọc rời khỏi phòng Tề mẫu, đi đến chỗ không người, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn vuông, ngửi đi ngửi lại.
Quý Tử Mạc xách Quý An đi đến chỗ núi giả không người.
Quý An ngẩng cổ, tính tình cứng rắn như thể sắp lên đài chém đầu.
“Đại ca ở rể, sau này làm quan cũng sẽ bị người ta coi thường, đều là tại nhà họ Tề, đều là tại nhà họ Tề cưỡng ép, nếu không đại ca sang năm đã có thể đi thi khoa cử, thi Trạng Nguyên rồi.”
Quý Nha ôm giày, đồng tình gật đầu nhỏ: “Đúng vậy, đại ca thi Trạng Nguyên, ở rể bị người ta coi thường.”
Quý Tử Mạc nghe lời này đau đầu: “Ca ca ngươi mới là tú tài, cách Trạng Nguyên xa vạn dặm.”
“Đại ca là thần đồng, một lần là có thể đỗ.”
“Đúng vậy, đại ca là thần đồng, một lần là có thể đỗ.”
“Đều tại nhà họ Tề.”
“Đúng vậy, đều tại nhà họ Tề.”
Quý Tử Mạc chống hai tay vào hông, nghĩ thầm "đỗ cái rắm", người khác không biết, hắn có ký ức của nguyên thân nên biết rất rõ.
Nguyên thân 12 tuổi thi đỗ tú tài, quả thật có tài, nhưng có khi nổi tiếng quá sớm cũng không phải chuyện tốt.
Tự cho mình tài giỏi cũng thôi, còn tự cao tự đại, coi thường thương nhân không nói, ngay cả huyện lệnh cũng không để vào mắt.
Hắn ngoài hiếu, huyện lệnh vì tiếc tài, gọi hắn đến nhà, muốn chỉ điểm một chút, sau đó huyện lệnh uyển chuyển bình luận về văn chương của nguyên thân, đại ý là: quá cứng nhắc, nặng về kỹ thuật.
Chao ôi, nguyên thân trực tiếp ném sắc mặt bỏ đi, ban đêm trằn trọc đau tim, tức chết.
Nếu không phải hắn tức chết, chính mình cũng sẽ không xuyên qua.
Với đệ đệ muội muội thì bóc lột không ngừng, đối với người ngoài thì ai cũng coi thường, không biết ơn.
Người như vậy, có thể thi đỗ Trạng Nguyên mới là có quỷ.
Cũng may huyện lệnh là người có lòng dạ rộng lượng, không vì chuyện này mà làm khó hắn.
Bất quá cũng có khả năng là còn chưa kịp, dù sao mới mấy ngày nay.
Quý Tử Mạc xoa xoa giữa hai lông mày, nghĩ xem làm thế nào để lừa dối hai đứa này.
Bước đầu tiên, giao lưu chân thành, nói sự thật và lý lẽ: “Chuyện ở rể, nhà họ Tề cũng không bức bách, là ta cam tâm tình nguyện.”
“Hiện nay, chúng ta ăn mặc ở đều ở nhà họ Tề, họ đối xử với chúng ta không tệ, là nam tử hán đại trượng phu, không thể vì cảm thấy mất mặt, mà không biết ơn.”
“Người ngoài phê bình thì thế nào, chính mình trong lòng ngay thẳng, hà cớ gì phải bận tâm người khác nói gì.”
“Mọi việc có được tất có mất, chúng ta lựa chọn gấm vóc thức ăn ngon của nhà họ Tề, ăn no mặc ấm, người khác nói hai câu, còn có thể rớt miếng thịt nào sao?”
Trên mặt Quý An vẫn còn phẫn nộ, Quý Nha hồi tưởng lại thức ăn của nhà họ Tề, liếm liếm cánh môi, hai mắt sáng lên.
Quý Tử Mạc ngồi xổm xuống, cười véo véo má nàng: “Ngươi cảm thấy nơi này thế nào?”
Quý Nha mới 5 tuổi, còn chưa có giá trị quan của riêng mình, trước đây nàng cảm thấy nhị ca nói đúng, bây giờ lại cảm thấy đại ca nói đúng.
Nàng nhỏ giọng trả lời: “Ăn no, ngủ ấm, dì Tiểu Thiến không cho ta ăn nhiều thịt, nói trước đây ta ăn thanh đạm, ăn nhiều thịt sẽ không thoải mái.”
Quý An hừ một tiếng: “Đó là các nàng ghét bỏ ngươi ăn nhiều, không nỡ cho ngươi ăn thịt.”
Quý Tử Mạc: Nắm tay có chút cứng.
Quý Nha kéo kéo tay áo Quý Tử Mạc, chớp chớp mắt nói tiếp: “Dì Tiểu Thiến tìm mấy vị đại phu, nói là để điều trị thân thể cho ta, nói tiểu nha quá gầy, còn nói tên của ta không tốt, đến lúc đó sẽ cùng đại ca thương lượng, sửa cho ta một cái tên hay.”
Quý Tử Mạc: “Dì Tiểu Thiến, là người chăm sóc ngươi sao?”