Nói xong lại khóc, khóc xong lại bắt đầu nói.
Thịnh An Ninh chỉ có thể không ngừng đưa khăn tay, lau nước mắt cho Chu Triều Dương. Hiếm khi nàng có thể phát tiết cảm xúc như vậy, nên để nàng khóc cho đã.
Hai người mãi đến khi trời gần sáng, mệt đến mở mắt không ra, mới nằm xuống ngủ một lát.
Thịnh An Ninh cảm giác chưa ngủ được bao lâu, An An đã xông vào, leo lên giường bắt đầu hôn nàng, nằm sấp trên người nàng, ôm cổ nàng hôn mạnh: “Mẹ ơi, dậy đi ạ, mẹ là người đẹp ngủ say, là công chúa, cần nụ hôn tỉnh lại.”
Thịnh An Ninh giật mình tỉnh giấc vì tiếng người, nàng mở mắt ra, đưa tay ôm An An: “Ngươi cái đầu nhỏ này, dậy sớm vậy đã gọi mụ mụ rời giường rồi sao?”
An An cười khanh khách: “Không sớm đâu, không sớm đâu, ông mặt trời đã lên cao, cực quang cũng đi chơi về rồi. Ông nội còn mua rất nhiều đồ ăn ngon, bánh dầu, bánh bao, tiêu vòng, đường tam giác, đều là An An thích ăn. An An muốn ăn hết tất cả.”
Tiểu nha đầu nói bằng giọng trẻ con, vừa nói vừa làm động tác há miệng a ô a ô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT