Nhìn một chút, An An không tự giác vỗ tay nhỏ, có chút kiêu ngạo: “An An dũng cảm, An An thoa thuốc không khóc.”
Vừa nói, An An còn ưỡn ngực nhỏ, chứng minh bản thân rất dũng cảm.
Thịnh An Ninh dở khóc dở cười: “Đúng vậy, An An là dũng cảm nhất, lợi hại nhất. An An bây giờ có thể sang bên kia chơi không? Mẹ đang thoa thuốc cho Tiểu Nhu tỷ tỷ.”
An An gật gật đầu nhỏ, rõ ràng là đồng ý, nhưng người lại không nhúc nhích, chỉ nhìn mẹ thoa thuốc cho dì.
Cồn i-ốt không giống như povidone-iodine, khi sát vào vết thương vẫn có một chút nhói lên, nhưng Bùi Nhu không hề động đậy, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, mắt thậm chí còn không nháy mấy lần.
Phảng phất như không cảm nhận được đau đớn.
Thịnh An Ninh thoa thuốc xong cho nàng, thật sự tiến tới thổi thổi: “Tiểu Nhu thật dũng cảm, như vậy về sau sẽ không để lại sẹo, về sau Tiểu Nhu vẫn là tiểu mỹ nữ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play