“Ha ha ha ha ha!” Tiếng cười khoa trương và điên cuồng của Vạn Linh lão tổ vang lên, “Thối không? Lần đầu tiên ăn Bích Cốc Đan là như thế đó. Sư huynh ngươi quá đáng thật, không nói trước với ngươi là Bích Cốc Đan đều có mùi này, chắc chắn là cố ý!”
“Tại... tại sao... Bích Cốc Đan lại thối như vậy?” Cố Thanh Tịch vội vã đi súc miệng, khó khăn mở miệng hỏi.
“Ta cũng không biết nữa. Chậc, bao nhiêu năm trôi qua, mùi vị của Bích Cốc Đan vẫn nguyên si không đổi. Không ai nghĩ cách cải tiến chút à?” Vạn Linh lão tổ bày ra vẻ mặt ghét bỏ, “Lúc trước lần đầu ta ăn cũng ói đến trời đất quay cuồng, chẳng ai nói với ta là khi ăn Bích Cốc Đan thì nên nín thở, nuốt một phát là xong.”
“Ngươi cũng chẳng nói với ta, rõ ràng cũng cố ý!” Cố Thanh Tịch phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi cứ đợi đấy cho ta!”
“Đừng mà đừng, ta sai rồi!” Vạn Linh lão tổ nghe giọng nàng mà biết nàng thật sự nổi giận, vội vàng nhận lỗi.
“Sau này có loại bẫy như thế nhớ phải nói sớm, nếu không thì mấy thứ của ngươi, để trăm năm nữa hẵng nói!” Cố Thanh Tịch hầm hừ.
“Phải phải phải, sau này có chuyện tương tự, ta nhất định báo trước!” Vạn Linh lão tổ ngoan ngoãn hứa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT