Giang Nhu làm nhiều đồ ăn như vậy, vốn dĩ còn lo lắng ăn không hết, phân vân không biết có nên gọi Chu Kiến qua ăn cùng hay không. 
Lê Tiêu lười phải đi một chuyến nên nói: "Một mình tôi cũng có thể ăn hết."
Được rồi, vậy để hai người bọn họ ăn, dù sao hiện tại thời tiết cũng không nóng, ăn không hết thì để lại sáng mai tiếp tục ăn.
Cuối cùng, hai người quả thật có thể ăn hết, chỉ là bụng trướng khó chịu, Giang Nhu phải đi bộ trong sân suốt hơn mười phút mới có thể tiêu được một chút. 
Lúc cô tản bộ ở trong sân, Lê Tiêu bèn gắn chiếc khóa mới mua lên cửa, sau đó lắp cánh cửa đã phơi khô lên, thử đóng mở cửa thì thấy đã vừa vặn tốt.
Cửa được làm bằng ván gỗ dày chắc chắn, bên trên có khắc hoa văn, trông cũng khá xinh đẹp, hắn còn dùng số gỗ còn dư lại làm thành hai cái móc treo mùng.
Tuy rằng thời tiết hiện nay đã mát mẻ hơn một chút, nhưng Giang Nhu cũng không thu hồi mùng, cô luôn lo lắng nửa đêm sẽ có sâu bọ, côn trùng bò lên giường, mấy hôm trước nghe thím Vương nói chú Lâm sống phía sau bị rết cắn lúc nửa đêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play