Giang Nhu nhìn hắn bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Đây không phải tiền của chúng ta, số tiền này đều là của những người vô tội bị lừa gạt, chúng ta không phải nghèo đến mức không sống được. Hơn nữa cho dù có nghèo cũng không thể lấy tiền mồ hôi nước mắt của người khác, anh lập tức trả số tiền này trở về đi, cảnh sát sẽ xử lý, coi như tích đức cho đứa con còn chưa ra đời của chúng ta có được không?"
Lê Tiêu nghe xong "Xùy" một tiếng, vẻ mặt như thể đang nói cô đùa cái gì vậy.
"Người bị hại trong miệng cô đều là những kẻ muốn chiếm chút lợi ích để phát tài, bọn họ muốn bầu trời rơi xuống bánh có nhân thì cũng phải chuẩn bị trước tinh thần bị bánh rơi vỡ đầu, cô có thấy ai đánh bạc thua còn yêu cầu người khác trả lại tiền không? Số tiền này cũng coi như bọn họ tự bỏ ra mua một bài học."
Hắn cũng không rảnh mà đồng cảm với bọn họ, khi nói lời này trên khóe miệng còn treo một nụ cười, dáng vẻ không có chút nào là để ý.
Giang Nhu không tranh cãi với hắn, cô tiếp tục nói với hắn bằng giọng điệu bình thản: "Nhưng số tiền này không phải do chúng ta kiếm được, có xài cũng không an tâm, mặc kệ mục đích ban đầu của những người bị hại kia là gì, sự thật vẫn là như vậy, số tiền này là của bọn họ, chúng ta phải có bổn phận trả trở về. Người sống trên đời phải có nguyên tắc, không phải đồ của mình thì không thể lấy. Kiếm tiền có rất nhiều cách, tôi tin tưởng với năng lực của anh sau này nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, chúng ta tiêu đồng tiền trong sạch không phải sẽ tốt hơn sao? Cũng giống như nếu có một ngày chúng ta làm rơi tiền bị người khác nhặt được rồi trả trở về, anh có phải sẽ rất vui mừng hay không?"
Lê Tiêu nghe Giang Nhu nói, nụ cười trên khóe miệng càng sâu, cuối cùng hỏi lại: "Có phải cô mang thai nên ngốc rồi không?"
"..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT