Chương 9: Cân nhắc
Khi Nghiêm Chỉ trở về doanh trại, toàn bộ gánh hát đều ủ rũ, tiêu điều.
Xảy ra chuyện như vậy, gánh hát chẳng khác nào rồng mất đầu, ai nấy như bị rút mất xương sống, đồng loạt trốn việc. Vài người chơi nhị hồ thậm chí còn tụ lại ở một góc sân, vừa nhai thuốc lá vừa đánh bài. Thấy Nghiêm Chỉ trở về, bọn họ chỉ hờ hững liếc mắt, không hỏi thêm gì.
Phó ban chủ thì lại tỏ ra sốt ruột, đi tới đi lui giữa mấy dãy sân nơi gánh hát ở, từ xa đã nghe tiếng ông ta quát mắng. Vài người chơi nhị hồ ngồi dưới chân cửa sổ nghe thấy, bèn miễn cưỡng thu bài, chậm rãi lê vào trong, nhưng rõ ràng không muốn đụng thêm vận xui.
Họ vừa mới bước vào phòng, cổng viện đã bị đẩy ra. Phó ban chủ thấy Nghiêm Chỉ đứng dưới hành lang, lập tức trợn mắt hỏi:
“Đêm qua ngươi đi đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà chẳng thấy bóng dáng đâu?”
Sắc mặt Nghiêm Chỉ chợt sầm lại, không đáp lời. Hắn bước xuống bậc thềm, đứng trước mặt phó ban chủ, lạnh lùng hỏi:
“Tối qua, chén trà mà Chu Chi Uyên đưa cho ban chủ, là do ngươi bảo mang tới đúng không?”
“Phải thì sao? Cái chén ấy uống cạn rồi, không có chứng cứ thì chỉ có thể kết án hắn thôi.” Phó ban chủ cười khẩy, hạ giọng: “Hắn giờ đâu còn là công tử nhà giàu gì nữa. Bình thường cứ ra vẻ thanh cao với ai chứ? Ông đây muốn ‘chiếu cố’ hắn, hắn lại không chịu, mới chạm vào đã đánh người sống dở chết dở, còn làm ta bỏng mất một mảng da tay! Giờ thì hay rồi, trong ngục bọn họ chơi đùa còn giỏi hơn ta nhiều, xem hắn chống đỡ thế nào!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play