Chương 1 – Gia Yến
Trăng lên giữa trời, phủ của Lại tri huyện ở Mai Châu mở tiệc gia yến.
Một khúc tỳ bà thanh giòn phá tan tĩnh mịch đêm, từ từ vang lên nơi hậu hoa viên của phủ tri huyện. Âm tỳ bà ngân vang, tiếng như oanh vàng hót líu lo, khiến toàn bộ khách dưới đài đều nín thở lắng nghe, mắt không rời khỏi sân khấu.
Người ôm tỳ bà là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo tuấn tú sáng sủa khiến ai nhìn cũng phải ngẩn ngơ. Đó chính là tỳ bà thủ nổi danh nhất Mai Châu – Kim Linh.
Tiếng đàn trong tay cậu từ nhanh chuyển sang chậm, nhưng ánh mắt lại liếc về phía đám đông, dừng trên một vị phu nhân quý khí mặc cẩm y hoa phục đang ngồi chính giữa. Đó là Lại phu nhân.
Trên đầu bà cắm một cây trâm bạch ngọc chạm hình ve sầu đang ngân nga, so với y phục hoa lệ toàn thân lại càng nổi bật.
Kim Linh nhìn bà, tay đàn dần tăng nhịp, tiến vào đoạn khoan như nước suối gấp gáp tuôn chảy. Ngón tay không dừng, nhưng lòng cậu lạnh hẳn, thầm nghĩ vị phu nhân quyền quý này đội trên đầu món đồ đã nhuốm máu, cũng chẳng sợ hồn quỷ đến đòi mạng sao.
Trước sau lương đình, khách và chủ đều đang vui vẻ.
Không xa phía sau sân khấu, đứng là Vũ bả đầu – người quản lý toàn bộ giới ca vũ ở Mai Châu. Tất cả các đoàn ca múa, nhạc phường, khi nào diễn, khi nào lên đài, không chỗ nào mà y không ăn chia và sắp xếp.
Lúc này, Vũ bả đầu khoanh tay, hơi khom lưng, nói chuyện với người đang ngồi trên ghế mây ở đối diện.
Y tiến lại gần, hai tay trong tay áo dịch chuyển, cố nén tính nóng nảy, cúi người nói:
— Nghiêm lão bản.
Người trên ghế mây nửa người chìm trong bóng tối, đầu hơi nghiêng, như đang nhìn ra sân khấu. Hai tay đặt trên tay vịn ghế, qua khe hở ngọn nến rọi tới, hiện rõ những ngón tay thon dài, cân xứng.
Vũ bả đầu khuyên nhủ:
— Nghiêm lão bản, tri huyện đại nhân vừa ý Kim Linh, trước nay cũng bóng gió với ngài. Hôm nay tôi nói thẳng, tối nay để cậu ta ở đây một đêm, có gì mà không được?
Nói xong, y cúi người chờ đợi, nhưng người trong ghế mây không đáp lại, chỉ khẽ bật cười lạnh:
— Dám tới trên đầu tôi chặt chém* , tôi đã tha cho mấy phần lá gan của ngươi rồi. (*gốc là 敲竹杠)
— Về nói với hắn, nhạc quán của tôi chưa từng làm loại mua bán này.
— Nghiêm lão bản, đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt. — Vũ bả đầu hạ giọng — Ở Mai Châu này vẫn là một câu của tri huyện, ngươi cho rằng Kim Linh chạy thoát được sao?
Nghe vậy, người trong ghế mây đứng dậy. Một thân áo xám, dáng người gầy tuấn nhã, lúc này đứng ngược sáng ở phía sau sân khấu, tuy không thấy rõ dung mạo, nhưng đường nét vai lưng đẹp đẽ hiện ra.
Y lắng nghe phía trước, mấy tiếng ngân vang còn lại truyền đến, khúc của Kim Linh sắp kết thúc.
Bèn bước vài bước lên phía trước, rồi bất chợt quay lại:
— Bả đầu, ngươi với ta đều là dân chợ búa, ai hơn ai nửa phần? Ta khuyên ngươi một câu.
Đúng lúc y nghiêng người, ánh nến phía trước chiếu lên khuôn mặt sáng sủa thanh tú, nổi bật vô cùng. Mắt đen sâu, thoáng lóe tia châm biếm như trêu đùa:
— Giúp người làm ác, không bao giờ có kết cục tốt.
Vũ bả đầu sững ra một lát mới nhận ra câu đó mắng mình, tức giận nói:
— Nghiêm Chỉ! Ngươi đừng quá đáng, đúng là không biết điều!
Lời vừa dứt, phía trước bỗng xôn xao lớn. Qua tấm bình phong nhìn xa, có hơn mười gia đinh phủ tri huyện cầm thương dài, gậy gỗ, bao vây kín sân khấu.
— Kim Linh! — Quản gia cầm đầu đứng trước đài, giọng khinh khỉnh kéo dài — Ngươi ăn cắp trâm ngọc ve trên đầu phu nhân, mau giao ra!
Nghiêm Chỉ nhíu mày, bước nhanh ra phía trước, Vũ bả đầu cười:
— Ta đã nói rồi, tri huyện có cách của hắn, hôm nay nó đừng hòng ra khỏi phủ.
Nghiêm Chỉ chẳng buồn để ý, bước thẳng lên sân khấu. Lương đình hỗn loạn, vài gia đinh lao lên giật áo Kim Linh.
Kim Linh không chịu yếu thế, vung tay tát một tên lùi loạng choạng, rồi vớ lấy bình sứ hoa bên cạnh đập vào gáy hắn:
— Cho ngươi động vào gia gia ngươi!
Sân khấu hỗn loạn, quản gia quát gọi người bắt ngay, nhưng bị Nghiêm Chỉ chắn trước:
— Khoan!
Kim Linh lùi mấy bước nấp sau lưng y, ôm chặt lấy, không nói thêm câu nào.
Nghiêm Chỉ hỏi:
— Ngươi nói Kim Linh trộm trâm, có chứng cứ không?
Quản gia nói:
“Vừa nãy, khi phu nhân rời tiệc để thay y phục, bà ấy chỉ chạm mặt mỗi một mình Kim Linh. Vậy mà lúc trở lại, trâm ngọc ve sầu đã biến mất. Nếu không phải hắn lấy, thì còn ai vào đây nữa?”
“Không phải tôi lấy.” Kim Linh ló đầu ra, cãi:
“Khi phu nhân rời khỏi, trên tóc vẫn còn cây trâm ấy. Quay lại thì mất, nhưng liên quan gì đến tôi?”
“Ngươi nói bậy!” – tỳ nữ của Tri huyện phu nhân bỗng lớn tiếng –
“Vừa rồi ở trên sân khấu, ta đã thấy ngươi nhìn chằm chằm vào cây trâm. Sau đó, khi chạm mặt, mắt ngươi vẫn dán vào nó. Cái bộ dạng gian xảo ấy mà còn chối là không trộm à?”
Lời của tỳ nữ có phần thêm mắm dặm muối, nhưng không hẳn là không thật. Lông mày Kim Linh giật mạnh, há miệng định phản bác nhưng lại không tìm ra lời.
Nghiêm Chỉ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, như không để ý tới lời công kích:
“Lại phu nhân, cho phép ta hỏi một câu. Khi Kim Linh chạm mặt bà, hắn có đến gần không?”
Lại phu nhân liếc nhìn tỳ nữ. Tỳ nữ cúi đầu:
“Không ạ.”
“Vậy trên đường quay về, có chuyện gì bất thường không?” – Nghiêm Chỉ hỏi tiếp.
Tỳ nữ đáp:
“Trên đường về, ngọn đèn ta cầm bị gió thổi tắt. Chúng ta phải dừng lại cạnh mỏm đá một lúc để châm lại đèn rồi mới đi tiếp. Ngoài ra không có gì khác.”
Nghiêm Chỉ gật đầu:
“Vậy thì dễ thôi. Kim Linh không hề tới gần bà, không có khả năng lấy trộm. Ngược lại, lúc đèn tắt bên mỏm đá chính là cơ hội để kẻ khác lợi dụng mà đánh cắp. Muốn tìm lại trâm, chi bằng điều tra theo hướng này.”
Đình nghỉ lặng đi một thoáng. Quản gia trừng Kim Linh một lúc, rồi đột ngột phất tay:
“Nhưng thế vẫn không chứng minh là hắn vô can. Người đâu!”
Chưa dứt lời, gia đinh đã từ bốn phía xông vào, vây kín lối ra, tay lăm lăm đao gậy, từng bước áp sát.
Tên gia đinh vừa bị Kim Linh tát ban nãy, lúc này lặng lẽ men từ phía sau tới. Hắn nắm chặt con dao găm, canh thời điểm rồi lao thẳng tới, đâm vào lưng Kim Linh.
Chưa kịp tới gần, tiếng gió đã vang lên khiến Nghiêm Chỉ lập tức nhận ra.
Chàng xoay người che chắn Kim Linh, tay vung mạnh chặt vào cổ tay đối phương. “Rắc” – một tiếng, xương lệch hẳn, con dao rơi xuống đất.
Kim Linh kêu thất thanh, đám đông xung quanh lập tức xô đẩy hỗn loạn. Chỉ trong khoảnh khắc Nghiêm Chỉ quay đi, nơi sau tấm rèm, gã trưởng nhóm vũ công đã giương nỏ, mũi tên nhắm thẳng vào ấn đường chàng.
Nghiêm Chỉ biết không kịp né, liền đẩy Kim Linh sang một bên và lao tránh. Ngay lúc đó, kẻ kia vừa kéo cò, bỗng kêu lên đau đớn: cánh tay đã bị người ta đánh gãy.
Gã há hốc mồm nhìn sang.
Người vừa bưng trà rót nước ban nãy giờ biến thành một nam tử cao lớn, mặc đồ đen, khuôn mặt ẩn sau lớp vải, chỉ để lộ đôi mắt sâu như hồ tối, lạnh lẽo nhìn hắn:
“Làm ác thì chẳng bao giờ có kết cục tốt. Chẳng phải vừa rồi đã có người nhắc ngươi rồi sao?”
---
Trăng đã chếch về đông, hậu viện phủ Tri huyện.
Kim Linh đóng cửa phòng, nghe xung quanh không có ai mới quay lại bàn. Hắn nhẹ nhàng xắn tay áo Nghiêm Chỉ: trên cánh tay chàng có một vết cắt dài, máu tuy không chảy nhiều nhưng vẫn rỉ ra từng giọt.
Kim Linh khẽ xuýt xoa, vội lấy thuốc bôi lên, lo lắng nói:
“Ta biết Lại Tri huyện không dễ bỏ qua, nhưng không ngờ hắn lại muốn lấy mạng. Lần này không tìm được trâm, còn muốn nhốt chúng ta lại.”
“Ta vốn định vào phủ Tri huyện.” – Nghiêm Chỉ đáp.
Kim Linh ngẩng đầu kinh ngạc. Nghiêm Chỉ chỉ cười, kéo tay áo xuống:
“Đưa cây trâm đây.”
Kim Linh xoay người, thò tay ra phía sau cần đàn tỳ bà, lấy ra một chiếc trâm ngọc ve sầu tinh xảo:
“Đây là của ngươi, còn cái của Lại phu nhân không phải ta lấy. Đừng để người ta thấy, kẻo bị vu oan.”
“Không sao.” – Nghiêm Chỉ nói – “Để ta giữ, ngươi cứ yên tâm.”
Chàng vừa nói vừa quan sát kỹ cây trâm. Vốn là một đôi, hình ve sầu đối xứng. Chiếc này cánh hơi nghiêng sang trái, trên đôi cánh khắc bốn chữ nhỏ: “Trường Kế Vĩnh Xương” (長繼永昌).
“Ngươi nhìn gì thế?” – Kim Linh tò mò.
“Không có gì.” – Nghiêm Chỉ vuốt nhẹ trâm một lát, rồi cất vào tay áo, đứng dậy:
“Ta phải đi tìm một người. Ngươi cứ ở đây, đừng gây tiếng động.”
---
Đêm tối, Nghiêm Chỉ nhảy lên mái, men theo tìm sâu vào trong phủ.
Vừa vượt qua một mái nhà, còn đang nấp sau ngói, chàng chợt cảm thấy có luồng gió sau lưng. Tay phải bị siết chặt, kéo mạnh xuống.
Nghiêm Chỉ xoay người, đổi chiêu liên tiếp rồi hất đối phương ra, thuận thế quấn lấy cánh tay hắn, đánh thẳng vào hàm.
Người kia cao lớn hơn hẳn, lập tức tránh, vòng ra phía sau chộp lấy vai chàng. Nghiêm Chỉ thân pháp nhanh nhẹn, chỉ trong chớp mắt đã đấu qua mấy chiêu, tiếng vải và quyền va chạm khẽ vang giữa không trung.
Cả hai di chuyển không một tiếng động, ngay cả tỳ nữ tuần đêm đi ngang cũng không hề hay biết.
Nghiêm Chỉ né một chưởng, ghì tay lại, hai người khóa chặt nhau.
Đối phương định ra chiêu nữa thì nghe Nghiêm Chỉ nói khẽ:
“Phó tướng quân Phó Hành Châu, ta cũng đang tìm Tằng Thuần Như.”
Đôi mắt trong bóng tối khẽ chớp, bàn tay khựng lại.
---
Trong triều, binh quyền Tây Bắc nằm trọn trong tay ba cha con nhà họ Phó. Trưởng tử Phó Hành Xuyên giữ binh quyền biên phòng, được phong Tây Bắc Hầu, quyền thế lẫy lừng.
Người trước mặt chính là tiểu công tử – Phó Hành Châu, tự Trường Uẩn.
Phó Hành Châu thu chiêu, hỏi:
“Ngươi là ai? Tới đây làm gì?”
Nghiêm Chỉ bỏ qua câu hỏi đầu, đáp:
“Phó Hành Xuyên bị vu oan làm mất huyện Tử Lăng nơi biên giới. Nay Bộ Binh sắp phán xử, chỉ thiếu một nhân chứng quan trọng – tiền phong tướng quân Tằng Thuần Như.”
Phó Hành Châu cảnh giác:
“Việc trong quân, ngươi sao biết?”
“Ta biết thế nào không quan trọng.” – Nghiêm Chỉ hạ giọng – “Lại Tri huyện lùng bắt khắp thành nhưng không kết quả. Quan trọng là Tằng Thuần Như hiện ở đâu.”
“Chẳng lẽ ngươi biết?” – Phó Hành Châu nheo mắt – “Vậy tại sao lại vào phủ Lại Hưng Xương?”
Nghiêm Chỉ đáp chậm rãi:
“Ngươi cũng nghi ngờ phải không? Lục soát lâu thế mà không tìm thấy – ai biết có phải ‘vừa ăn cướp vừa la làng’ hay không?”
Phó Hành Châu chưa kịp đáp thì quản gia từ ngoài viện bước vội vào, ghé tai Lại Tri huyện thì thầm.
Lại Tri huyện chau mày, dù cố hạ giọng nhưng vẫn lọt tới tai họ:
“…Cây trâm đó là Tằng Thuần Như dâng. Nếu để lộ sẽ gây phiền toái. Mau đi tìm, không thấy thì trói tên nhạc công kia nộp quan, nhanh!”
Nghiêm Chỉ thoáng nhìn Phó Hành Châu, chợt nhớ tới chuyện “đèn tắt giữa đường” của Lại phu nhân, trong lòng khẽ đoán được điều gì.
Chưa kịp nghĩ tiếp, cổ tay đã bị Phó Hành Châu kéo. Hắn ra hiệu im lặng, rồi cùng bám theo quản gia ra hậu viện.
Quản gia đi vội, vòng qua mấy dãy hành lang, cuối cùng vào một tiểu viện ở góc phủ.
Hai người men theo mái, gỡ ngói nhìn xuống. Trong căn phòng cũ kỹ ẩm mốc, Tằng Thuần Như – tầm bốn mươi, thân hình rắn rỏi, trán hơi hói – đang đọc sách. Thấy quản gia, ông vội đứng lên:
“Khuya thế này, sao ngài tới?”
“Ngươi cũng chưa ngủ mà.” – Quản gia chống tay sau lưng, dù thấp hơn vẫn ra vẻ bề trên – “Chuyện nhà họ Phó, ngươi nghĩ thế nào?”
Tằng Thuần Như ngập ngừng:
“Huyện Tử Lăng không phải do Phó tướng quân làm mất. Chuyện này chỉ ta biết rõ. Lại Tri huyện muốn ta làm chứng giả, thì định cho ta lợi gì?”
Quản gia nhượng bộ:
“Chỉ cần ngươi ra cung điện làm chứng, lão gia sẽ giữ mạng cho ngươi.”
Tằng Thuần Như cười:
“Giữ mạng e chưa đủ. Cái bí mật này ta cho ai chẳng được, cớ gì phải ưu ái Lại Hưng Xương?”
Quản gia nghiến răng:
“Phủ có thể đưa hai ngàn lượng bạc, bảo đảm cả đời không lo áo cơm. Tướng quân, đừng đòi quá đáng!”
Tằng Thuần Như nhún vai:
“Cũng được. Về báo lại, ta nhận lời.”
Quản gia ra khỏi phòng, mất hút ở cuối hành lang. Phó Hành Châu thấy vắng người, lập tức nhích tới, toan nhảy xuống bắt người.
Nghiêm Chỉ nghi hoặc nhìn theo quản gia, chợt thấy Phó Hành Châu sắp hành động liền giữ lại:
“Ngươi định làm gì?”
Ở khoảng cách gần, ánh mắt Phó Hành Châu sắc như dao, mang sát khí của người từng ra chiến trường:
“Tằng Thuần Như ở ngay dưới. Ta sẽ bắt ông ta về kinh làm chứng cho đại ca.”
Nghiêm Chỉ vẫn giữ chặt tay hắn, giọng bình thản:
“Tiểu tướng quân quá nóng vội. Ngoài Mai Châu, vòng phòng thủ dày đặc. Ngươi có chắc đưa được ông ấy vượt qua mà vẫn an toàn tới kinh?”
Phó Hành Châu liếc chàng, không đáp, xoay người định nhảy xuống. Nghiêm Chỉ liền ra tay trước, mạnh mẽ ghì cổ tay hắn lại.
“Ngươi làm gì vậy!” – Phó Hành Châu quát, bất ngờ vì sức mạnh ấy.
Nghiêm Chỉ lạnh giọng, từ trong tay áo lấy ra cây trâm ngọc ve sầu, rồi ném thẳng qua khe mái xuống phòng.
---