Đường Cạnh nghe vậy thì càng thấy buồn cười. Chưa từng nghĩ ở bên kia đại dương, mình lại được người ta nhớ đến như thế.
Nghĩ thêm lại thấy có chút cảm khái — chính anh đôi khi cũng thấy lạ, nghề luật sư người Hoa ở Thượng Hải mới chỉ xuất hiện chừng mười, hai mươi năm trở lại đây.
Vậy mà sao mẹ anh, một người như bà, lại nghĩ đến nghề này, suốt ngày nhắc bên tai anh, chẳng biết là lấy ai làm gương.
“Tiên sinh Tư Đồ vẫn khỏe chứ?” — trong lòng xoay vần trăm mối, cuối cùng anh chỉ hỏi ra được một câu ấy.
“Khỏe chứ sao không khỏe?” Tạ Lực đáp.
“Ngài ấy nói, chỉ cần có người giống như cậu, mệnh có sao Văn Khúc chiếu, thì mỗi người đều sẽ được đưa vào nhà học, đội mũ tiến sĩ, sau này vào quốc hội làm nghị viên, xem lũ Tây kia còn muốn khinh người nữa không.”
Đường Cạnh gật đầu, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Anh có được ngày hôm nay là nhờ Trương Lâm Hải một đường chu cấp học phí, càng nhờ tiên sinh Tư Đồ ở An Lương hết lòng giúp đỡ, nhưng gốc rễ sâu xa vẫn là nhờ một lời mẹ anh dặn. Điều đó, anh không bao giờ quên.
Chiều muộn, hơi nóng vẫn hầm hập. Mãi đến khi màn đêm từ tốn buông xuống, trời mới dịu đi đôi chút.
Đường Cạnh cùng Tạ Lực rời khỏi chỗ làm, tính tìm chỗ ăn tối. Hai người vào thang máy xuống tầng trệt, đúng lúc có người từ ngoài kéo cửa lưới sắt bước vào. Đó là một người đàn ông tầm tuổi Đường Cạnh, dáng vẻ nho nhã, đeo kính, trên tay khoác bộ vest vải đay.
“Luật sư Ngô.” Đường Cạnh chào.
“Luật sư Đường.” Người kia đáp gọn, rồi quay người đứng im, không nói thêm gì.
Có lẽ Tạ Lực cũng thấy bầu không khí có gì đó lạ, nên tìm cớ hỏi:
“Giờ định đi đâu?”
“Đi ‘hội nhạc’.” Đường Cạnh bất ngờ quyết định.
“‘Hội nhạc’ là chỗ nào?” Tạ Lực chưa hiểu.
“Lầu xanh.” Đường Cạnh nói thẳng. Lời vừa buông, bóng lưng Ngô luật sư khẽ cứng lại. Không rõ là thật hay ảo giác.
Nhưng trong lòng Đường Cạnh lại thấy buồn cười.
Thang máy tới nơi, ba người cùng ra ngoài.
Chờ luật sư Ngô đi xa, Tạ Lực mới hỏi:
“Vừa rồi là ai vậy?”
“Anh ta tên Ngô Dư Bồi, cũng là luật sư. Văn phòng mở ngay tầng dưới.”
Tạ Lực “à” một tiếng, nghĩ chắc là đồng nghiệp không ưa nhau. Đường Cạnh không giải thích thêm — thật ra giữa anh và Ngô Dư Bồi chẳng oán chẳng thù, chỉ là không hợp nhau. Anh thấy Ngô Dư Bồi giả nhân giả nghĩa, còn Ngô Dư Bồi thì có lẽ cho rằng anh vừa lấc cấc lại vừa lưu manh.
Xe lăn bánh, trời đã tối hẳn.
Lúc đó, đường phố Nam Kinh lát gạch gỗ sắt kiểu Ấn Độ, cứu tế cho hai công ty Vĩnh An ở hai miền Nam Bắc. Đi qua ngã tư, nhà cửa hai bên đều là kiến trúc kiểu tây mới xây, phía tầng trệt mở đại sảnh, bày mấy bàn rượu. Từ khi Tô Giới ban lệnh cấm kỹ viện, các kỹ viện ở gần xa đều chuyển hết về đây, đèn đuốc sáng trưng về đêm, bảng hiệu muôn hình vạn trạng.
Tạ Lực vốn chỉ quen quán xá phố người Hoa, nay thấy một khu rộng lớn, lộng lẫy và pha tạp đến thế, không khỏi ngẩn ngơ.
“Ở đây gọi kỹ viện là ‘thư ngụ’, còn nữ nhân bên trong gọi là ‘tiên sinh’.” Đường Cạnh giải thích.
“À… ý là ‘bán nghệ không bán thân’ phải không?” Tạ Lực mỉa mai.
Đường Cạnh chỉ khẽ cười. Sao có thể? Ở đây, đừng nói thân xác, chỉ cần trả giá hợp, thứ gì cũng mua được — kể cả đó là mạng người.
“Còn ‘trường tam’ là gì?”
“Uống trà ba nguyên, mời rượu ba nguyên, ngủ lại cũng ba nguyên — nên gọi là ‘trường tam’.”
“Đồng bạc?”
“Đúng.”
Tạ Lực mới đến, chưa rõ là đắt hay rẻ. Nhưng thật ra, ‘ba nguyên’ chỉ là cách gọi — một buổi chơi ở đây, tiêu vài trăm đến ngàn bạc cũng là chuyện thường.
Vừa trò chuyện, Đường Cạnh đã gõ cửa số 7, hiệu “Tuyết Phương”. Người hầu nhận ra anh, vội mời vào và gọi lớn “Có khách!”.
“Cậu thường tới đây lắm à?” Tạ Lực cười trêu, “Tôi nhớ hồi ở Mỹ, cậu nói không thích dính đến mấy chuyện này mà.”
Đường Cạnh không trả lời, chỉ mỉm cười, cởi mũ đưa cho người hầu, dẫn Tạ Lực vào. Mặt tiền không lớn nhưng bên trong lại rộng rãi, bố trí khéo léo. Hai người vừa ngồi xuống, rượu và thức ăn được dọn lên, kèm theo hai cô gái — một người mặc đồ đỏ, một người mặc đồ xanh — để Tạ Lực chọn.
Đường Cạnh chỉ ngồi một bên uống trà, mặc kệ. Tạ Lực hơi bối rối, chưa biết chọn ai, thì ngoài cửa vang lên tiếng nói:
“Mỗ mụ, đừng giấu của riêng. Mau gọi Cẩm Linh ra đây. Chỉ đưa hai đóa tàn hoa này, bảo người ta chọn thế nào?”
Nghe giọng, Đường Cạnh đã nhận ra là Chu Tư Năm. Lúc vào, anh đã thấy chiếc Rolls-Royce màu vàng chanh của ông ta đỗ ngoài ngõ. Giờ nhìn lại, quả nhiên đúng. Chu Tư Năm mặc áo dài vải trắng, phe phẩy quạt giấy, bên cạnh là một cô gái trẻ mặc váy lụa mỏng, tay trắng nõn thò ra khỏi tay áo rộng, trông vô cùng phong lưu.
Chu Tư Năm là bậc tiền bối trong nghề của Đường Cạnh, từng cắt tóc bím sang Mỹ học luật ở Yale, về nước sớm hơn thế hệ du học sinh đầu tiên nhiều năm. Ông mở văn phòng luật tại Thượng Hải, nổi tiếng khắp giới — vừa có tài, vừa có chống lưng từ giới thương gia giàu có ở Tô Châu, Chiết Giang.
Khi đó là đầu thời Dân Quốc, không khí luật pháp mới mẻ. Ngoài những người du học về như ông ta, còn có rất nhiều kẻ tay mơ học nghề cấp tốc. Giấy phép luật sư của Bộ Tư pháp Quốc dân cũng được cấp ào ạt, chỉ cần đã học qua luật pháp là có thể nhận được, không cần thi cử. Thời đó, đúng như nhà văn Bão Thiên Tiếu miêu tả, luật sư nhiều như cá diếc qua sông, tựa đàn ong vỡ tổ.
Những người có nền tảng du học như họ để thể hiện giá trị khác biệt, đã học theo cách gọi của Hong Kong, phân biệt giữa "luật sư salad" và "luật sư ba" (luật sư người Pháp), tự xưng là "đại luật sư" để quảng cáo. Còn về việc chủ yếu làm tố tụng hay sự vụ thì chưa chắc. Chu Tư Năm là một người nổi bật trong số đó, là một đại luật sư thực thụ có thể ra tòa.
Ông ta học vấn xuất sắc, tài ăn nói sắc bén, là người Hoa đầu tiên biện hộ bằng tiếng Anh ở tòa án hỗn hợp Tô Giới. Lại thêm xuất thân danh môn, sau lưng có thương hội Tô Triết chống lưng, năm phú thương công nghiệp ở bản địa thì cũng có đến hai người là bà con với ông ta.
Mười mấy năm hành nghề, trong giới luật sư ở Bến Thượng Hải, ông ta là người có uy tín nhất, không ai là không biết.
Người ta biết sau lưng Đường Cạnh là Cẩm Phong, nên hoặc nịnh nọt, hoặc khinh thường, hoặc giữ khoảng cách. Ngô Dư Bồi chính là điển hình của ngoài mặt cung kính, trong lòng lại chẳng dám thân cận.
Nhưng Chu Tư Năm thì khác: vì cùng học Yale, lại hơn anh gần hai chục tuổi, nên luôn coi Đường Cạnh như đàn em thân tình, rủ rê ăn chơi đủ kiểu.
Mỗ mụ thấy Chu Tư Năm xen vào thì cười mắng:
“Ai da…Luật sư Chu đừng khách sáo, ở đây ai mà chẳng biết luật sư Đường xưa nay không đụng đến kỹ nữ chứ? Anh ta ấy à…chỉ thích quen mấy cô em phóng viên nước ngoài thôi, đâu thèm để mắt đến hàng bản địa như chúng tôi chứ!”
Chu Tư Năm cười:
“Thật…ha ha ha…mấy người đừng phí công. Thằng nhóc này còn non lắm, xem nó giả bộ được bao lâu.”
Đường Cạnh chẳng cãi, chỉ đứng dậy chắp tay cười:
“Luật sư Chu quả không hổ là người từng trải.”
Chu Tư Năm khoái chí, bắt đầu kể chuyện thời ở Yale: "Nghĩ lại hồi tôi ở Yale, cũng chỉ biết quen bạn gái người nước ngoài. Bốn đứa con gái bây giờ của tôi tên tiếng Anh vẫn là do hồi đó mà ra, Mary Jane, Rosalind, Sue và Beverly. Cho đến sau này..." Ông ta bẻ từng ngón tay liệt kê, nhưng nói đến nửa chừng lại đột nhiên im bặt.
"Sau này thế nào?" Mộc Tiên bên cạnh ghé sát vào hỏi. Chu Tư Năm ghé tai nói nhỏ, Mộc Tiên che miệng cười, chỉ chờ Đường Cạnh không nhịn được mà hỏi tiếp.
Đúng lúc đó, một người hầu vào khẽ nói bên tai Đường Cạnh:
“Điện thoại ở Chu công quán.”
Anh ra ngoài nghe, mới biết là Triệu Đắc Thắng gọi báo:
“Người mất tích rồi!”
“Sao cơ?” Đường Cạnh cau mày.
Triệu Đắc Thắng kể: "Mới nói là muốn tắm rửa, quần áo đều cởi rồi, lại ở tầng ba, tôi tưởng là sẽ không có chuyện gì. Ai ngờ sơ hở một chút, cô ấy nhảy cửa sổ rồi."
“Anh nhìn thấy người nhảy xuống?” Đường Cạnh nhớ lại nét mặt cô gái đó, biết rằng tính khí hoang dã, nhưng không nghĩ đến mức cởi trần nhảy lầu.
“Không, cửa sổ mở toang, người biến mất.”
Triệu Đắc Thắng hỏi: “Có cần báo cho bên Cẩm Phong để điều thêm người tìm không?”
"Không cần," Đường Cạnh ngăn lại. "Không được đụng vào hiện trường, canh giữ sân, tôi sẽ đến ngay."
Quay lại sảnh, Tạ Lực cuối cùng đã chọn được một cô trong số hai người gầy guộc. Thấy anh vào, anh ta liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì," Đường Cạnh nở một nụ cười bất đắc dĩ. "Việc ở văn phòng thôi! Tôi phải đi trước, mai sẽ quay lại đón cậu."
Tạ Lực nghe vậy cũng cười. Anh ta đã uống chút rượu, gương mặt dài đỏ bừng.
Đường Cạnh không chần chừ, rời khỏi Hội Nhạc, lái xe đi.
Ánh đèn mờ ảo phía sau hắt lên gương chiếu hậu. Đây là nơi “nổi danh không ai già đi” — tất nhiên cũng chẳng ai nhớ đến một kẻ như anh.
Về đến Chu công quán, đèn đuốc sáng trưng. Người hầu dẫn anh lên phòng Chu Tử Hề ở lầu ba. Cửa mở rộng, người hầu đứng đầy hành lang. Bảo mẫu theo cô ấy từ New York cùng về, chỉ biết nói tiếng Quảng Đông, nên không ai hiểu rõ đầu đuôi.
Anh bước vào, nhìn xuống từ cửa sổ: tầng ba cao cả chục mét, dưới là thảm cỏ và vườn hoa, đất ẩm nhưng không dấu vết gì.
Triệu Đắc Thắng nói: “Trên tường nhiều chỗ bám, chắc cô bé leo xuống ở đó. Chỗ kia còn có cây…”
Đường Cạnh đóng cửa sổ, quay lại dặn:
"Được rồi. Tất cả xuống sân tìm xem cổng nào mở."
Nghe anh nói vậy, hai môn đồ của Cẩm Phong quay người ra ngoài, hô hoán đám người hầu cùng đi tìm. Mọi người vì thế tản ra, chỉ còn Đường Cạnh chậm rãi đi theo phía sau.
Ra khỏi phòng là hành lang, một bên là lan can cầu thang, bên còn lại là bức tường gỗ khảm ván, bọc từ sàn nhà lên đến trần.
Trong bóng tối, không nhìn rõ hoa văn chạm khắc trên đó, chỉ thấy phức tạp và nặng nề, giống như một chiếc quan tài khổng lồ, chứa đựng tất cả mọi người.
Đợi đám người hầu đi xa, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại, tiếng giày da bước trên sàn nhà vang lên rất khẽ. Anh lập tức đi đến một tấm ván có hoa văn cuốn lá rủ, đưa tay mở ra. Sau tấm ván là chiếc thang máy dùng để vận chuyển đồ ăn trong nhà.
Chu Tử Hề đang ngồi co ro bên trong.
Hai người nhìn nhau. Đường Cạnh không nói, cô cũng không nhúc nhích, chỉ co người lại.
Anh cười lạnh, thấy cô chỉ mặc nội y, bèn cởi áo khoác. Thấy anh hành động, Chu Tử Hề toan chạy nhưng đã bị anh quấn áo quanh người, bế thẳng vào phòng.
Cô giãy giụa kêu lớn, dưới lầu có người nghe thấy động tĩnh chạy lên.
Đường Cạnh không quay đầu lại, chỉ lớn tiếng nói:
“Tìm thấy ngươid rồi, đừng ai lên đây.”
Tiếng bước chân hỗn loạn trên thang bỗng chốc im bặt.
Biết kêu cứu cũng vô ích, Chu Tử Hề im lặng, trừng mắt nhìn anh, như muốn xem anh dám làm gì. Nhưng anh chẳng bận tâm, chỉ mở rương, lấy vài bộ quần áo vứt lên người cô.
Cô ngẩn ra, thấy anh đã đứng bên cửa sổ, rút hộp thuốc, quay lại hỏi:
“Do you mind?” (Cô có phiền không?)
Chu Tử Hề lắc đầu, vẫn nắm chặt vạt áo khoác.