Mười phút sau, Cao Dương đứng trước cổng trường tiểu học Vũ Sơn, có chút thất thần.

Hắn nhìn sang Vạn Tư Tư bên cạnh:

"Nơi này chẳng lẽ. . ."

"Trường cũ của tớ."

Vạn Tư Tư cười gật đầu.

"Trùng hợp thật, cũng là trường cũ của tớ."

Cao Dương cảm thấy có chút không thể tin được:

"Nếu cậu cũng học tiểu học ở đây, sao tớ lại không hề biết cậu nhỉ!"

Vạn Tư Tư khẽ cười, không trả lời.

Bên cạnh cổng trường có một cửa hàng đồ uống lạnh đang khuyến mãi. Một người mặc đồ linh vật băng tuyết đang đứng ven đường mời chào khách, một tay cầm gậy tự sướng, trước ngực treo một tấm biển: Chụp ảnh miễn phí, nhận ngay kem ốc quế.

Vạn Tư Tư cố tình chuyển chủ đề:

"Cao Dương, cậu có ăn kem ốc quế không?"

"Được chứ."

Cao Dương nói.

Vạn Tư Tư nhanh chân bước tới, đứng cạnh linh vật chụp hai tấm ảnh, sau đó nhận hai cây kem, quay lại chỗ Cao Dương:

"Đây."

Cao Dương nhận lấy kem, ăn một miếng:

"Ngọt thật."

Vạn Tư Tư cũng vội nếm thử một miếng, đôi mắt cong lên:

"Ừm. . . ngọt quá!"

Vạn Tư Tư nhìn vào cổng trường, giọng nói mang theo chút khẩn khoản:

"Cao Dương, tớ muốn vào trường cũ đi dạo một chút."

"Được thôi, dù sao vẫn còn thời gian."

Cao Dương cũng đột nhiên cảm thấy hoài niệm, đã nhiều năm rồi hắn chưa quay lại trường cũ.

Trường tiểu học Vũ Sơn không lớn. Đi qua sân thể dục cỏ dại mọc um tùm, đến tòa nhà dạy học kiểu cũ phủ đầy dây thường xuân. Hai người bước vào phòng học đầu tiên ở tầng một, khóa cửa đã hỏng, tường bong tróc, bàn học phủ đầy bụi, trên bảng đen còn sót lại dấu vết của báo tường, những vệt phấn màu sặc sỡ, trông đã có từ rất lâu rồi.

"Trường tiểu học không còn ai à?"

Cao Dương vốn tưởng trường đang nghỉ hè, nhưng xem ra, trường đã bị bỏ hoang.

"Ừm, trẻ con trong thị trấn ngày càng ít, các trường tiểu học đã sáp nhập thành một, trường Vũ Sơn đã đóng cửa từ năm ngoái."

Vạn Tư Tư có chút bồi hồi.

Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương nghiêng nghiêng, phủ lên lớp học một màu đỏ rượu cô tịch. Một cơn gió thổi qua, làm rối mái tóc của Vạn Tư Tư. Cô lén nhìn sườn mặt Cao Dương, ánh mắt dịu dàng mà mơ màng.

Cao Dương quay lại:

"Chúng ta đi thôi."

"À, được. . ."

Vạn Tư Tư vội vàng thu lại ánh mắt.

Hai người ra khỏi lớp học, quay lại sân thể dục. Đi được một lúc, Vạn Tư Tư đột nhiên dừng lại, nhìn về phía bức tường rào bao quanh sân. Một đoạn tường có một lỗ hổng rõ ràng, thấp hơn hẳn. Cao Dương có ấn tượng rất sâu về nơi này, rất nhiều học sinh thích trèo qua đây để ra ngoài chơi. Sau bức tường là một sườn đồi nhỏ, trên đó có một cây ngân hạnh rất lớn.

"Cao Dương, "

Vạn Tư Tư quay người lại, giọng nói chất chứa sự mong đợi cẩn trọng:

"Cậu thật sự. . . không nhớ ra tớ sao?"

Cao Dương sững người. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau với Vạn Tư Tư, trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, những ký ức xa xôi và mơ hồ chợt ùa về.

"A!"

Cao Dương kinh ngạc tột độ:

"Cậu không phải là. . . Lưu Tiểu Lỵ!"

. . .

Lưu Tiểu Lỵ, đó quả là một ký ức xa xôi.

Khi Cao Dương học lớp hai, trong lớp có một cô bé răng hô đeo kính tên là Lưu Tiểu Lỵ.

Nghe nói cha của Lưu Tiểu Lỵ là công nhân xây dựng, đã qua đời trong một tai nạn ở công trường khi cô mới bốn tuổi. Mẹ cô thì lêu lổng, suốt ngày đánh bài, chẳng mấy khi quan tâm đến cô, học phí cũng nợ trường chưa đóng.

Lưu Tiểu Lỵ gần như ngày nào cũng mặc một bộ quần áo, vì không có đồ để thay nên người lúc nào cũng có mùi chua. Thêm vào đó, cô lại "xấu xí", nên trong lớp chẳng có bạn bè. Các bạn nữ không thích chơi với cô, còn đám con trai nghịch ngợm thì lại hay bắt nạt cô.

Chúng bắt sâu róm ném vào hộp bút, xé nát vở bài tập, và dùng súng cao su tự chế để bắn cô. Có lần, một cậu bạn trong lớp còn trộm bật lửa của nhà để đốt tóc Lưu Tiểu Lỵ.

Cao Dương nhìn không đành lòng, liền ra tay ngăn cản, kết quả bị mấy cậu bạn kia đánh cho bầm dập.

Giáo viên chủ nhiệm gọi phụ huynh đến, chuyện làm ầm lên, mấy cậu bạn kia bị phê bình, phải viết bản kiểm điểm.

Sau đó, đám con trai vì sợ giáo viên nên không dám bắt nạt Lưu Tiểu Lỵ nữa, nhưng lại bắt đầu dùng những lời lẽ châm chọc để cô lập Cao Dương và Lưu Tiểu Lỵ, còn ghép đôi và chế ra một bài vè khó nghe để trêu chọc họ.

— "Cao Dương có vợ xấu xí! Răng thì hô mà người thì hôi!"

Lý Vi Vi học cùng lớp, là thanh mai trúc mã của Cao Dương. Dù cô xinh đẹp, quan hệ bạn bè cũng tốt, nhưng vì chuyện của Cao Dương mà cũng bị vạ lây.

Lý Vi Vi đã có một khoảng thời gian đấu tranh ngắn ngủi, nhưng cuối cùng vẫn chọn đứng về phía Cao Dương.

Mùa hè năm đó, ba người họ luôn chơi cùng nhau, cũng khá vui vẻ.

Nhớ có lần trong giờ thể dục, ba người lại bị các bạn tẩy chay, cả trò chơi của con gái lẫn con trai đều không cho họ tham gia.

Lý Vi Vi rất có chủ kiến, cô chỉ vào cây ngân hạnh trên sườn đồi bên ngoài tường rào sân thể dục và nói:

"Chúng ta thi đi! Xem ai lên đến đỉnh đồi trước!"

Ba người vui vẻ trèo qua tường, leo lên đỉnh đồi.

Cao Dương về nhất, Lý Vi Vi về nhì, Lưu Tiểu Lỵ về ba.

Lý Vi Vi và Cao Dương gom góp được vài đồng lẻ, đi đến cửa hàng nhỏ gần đó mua hộp kẹo đẹp nhất trong tiệm, một chiếc hộp thiếc in hình Thất Tiên Nữ, bên trong có bảy viên kẹo dẻo hoa quả đủ màu. Cao Dương và Lý Vi Vi mỗi người ăn hai viên, cho Lưu Tiểu Lỵ ăn ba viên. Lưu Tiểu Lỵ ăn xong hai viên, viên cuối cùng không nỡ ăn, bèn lén bỏ vào túi.

Ăn xong, ba người nói chuyện về tương lai, về việc lớn lên muốn làm gì, muốn trở thành người như thế nào.

Lý Vi Vi lại có ý tưởng mới. Cô chống nạnh đứng dậy, lấy từ trong túi ra một cây bút sáp, nhặt ba tờ giấy gói kẹo dưới đất lên:

"Chúng ta hãy viết ước mơ của mình khi lớn lên, chôn dưới gốc cây này, như vậy nhất định sẽ thành hiện thực!"

"Được, được!"

Cao Dương và Lưu Tiểu Lỵ vỗ tay đồng ý.

Ba người cầm bút sáp, mỗi người viết ước mơ của mình lên giấy gói kẹo, gấp lại, bỏ vào hộp thiếc. Sau đó, họ cùng nhau đào một cái hố nhỏ dưới gốc cây ngân hạnh, cẩn thận và thành kính chôn chiếc hộp thiếc xuống.

Vài ngày sau, Lưu Tiểu Lỵ không đến trường nữa. Giáo viên chủ nhiệm nói cô đã chuyển trường, đi rất vội, thủ tục chuyển trường còn chưa kịp làm.

Sau này, Cao Dương nghe người lớn nói chuyện mới biết mẹ của Lưu Tiểu Lỵ đã tìm cho cô một người cha dượng họ Vạn, và đón cô đến Ly Thành sống.

Không lâu sau, Cao Dương và Lý Vi Vi cũng lần lượt chuyển đến Ly Thành, rời khỏi trường tiểu học Vũ Sơn. Lời hẹn ước thời thơ ấu này, hắn cũng đã sớm quên lãng trong dòng chảy của thời gian.

Ký ức ùa về, Cao Dương có chút ngẩn ngơ. Hắn nhìn Vạn Tư Tư trước mắt, khuôn mặt xinh xắn, da trắng, răng đều, mắt trong veo, hoàn toàn không còn chút bóng dáng nào của cô bé răng hô bẩn thỉu ngày xưa. Nhưng đôi mắt lúc nào cũng rụt rè như chú nai con của cô, quả thực giống hệt Lưu Tiểu Lỵ năm nào.

"Cậu nhận ra tớ khi nào?"

Cao Dương hỏi Vạn Tư Tư:

"Cả Lý Vi Vi nữa, cậu cũng nhận ra à?"

Vạn Tư Tư khẽ gật đầu:

"Ngay ngày đầu tiên quân sự lớp 10, tớ đã nhận ra hai cậu rồi, nhưng hai cậu không nhận ra tớ."

"Cậu thay đổi nhiều quá."

Cao Dương cười có chút áy náy:

"Cậu đã nhận ra chúng tớ, sao không nói?"

"Tớ cũng không biết."

Vạn Tư Tư nghiêng đầu cười:

"Vốn định nói, nhưng mãi không tìm được cơ hội thích hợp, sau đó lại không biết phải nói thế nào."

Cao Dương trăm mối cảm xúc ngổn ngang:

"Rất vui vì được gặp lại cậu."

"Cao Dương, thực ra, có một câu hỏi tớ luôn muốn hỏi cậu."

Vạn Tư Tư ngẩng đầu nhìn Cao Dương, lần này ánh mắt cô không còn rụt rè nữa, mà ánh lên vẻ kiên định.

Cao Dương khẽ mím môi:

"Cậu nói đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play