Nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Triều trở nên kiên định. Dường như cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của đối phương, Sở Tân Nguyệt cũng bình tĩnh lại.
"Anh muốn nói gì?"
Tần Triều trầm giọng nói: "Cảm ơn em."
Sở Tân Nguyệt sững sờ, có lẽ không ngờ câu đầu tiên Tần Triều lại nói điều này.
Tần Triều tiếp tục: "Cảm ơn em năm đó đã tìm và cõng anh ra ngoài, mạng sống của anh là do em cứu. Cảm ơn!"
Sở Tân Nguyệt ngây người, tâm lý đối kháng không còn mạnh mẽ nữa. "Tấm lòng biết ơn của anh tôi xin nhận. Thật ra tôi không có ký ức về chuyện đó, nên tôi không cảm thấy anh nợ tôi gì cả, mọi chuyện đã qua rồi."
Nhưng anh ta lại không muốn để nó qua đi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play