Quý Phi cười khúc khích tiếp lời, giọng đầy mỉa mai: "Tần Triều chỉ là nóng tính thôi. Lúc đó tôi cũng có mặt, và tôi tin rằng cô đã hoảng loạn nên không phản ứng kịp."
Tào Nhã nghẹn lại, nước mắt ngừng rơi, không ngờ Quý Phi lại nói giúp mình. Rõ ràng chính cô là người khơi mào mọi chuyện mà? Chẳng lẽ lương tâm cắn rứt?
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo, Quý Phi lại nói: "Rốt cuộc là người có đầu óc, có mắt nhìn đều biết Tân Nguyệt không thể nào vừa mắt một gã như vậy. Tân Nguyệt đâu có sở thích quái lạ, gu thẩm mỹ của cô ấy rất bình thường, ngôi sao còn chẳng thèm để ý thì lại càng không để ý đến một thằng đàn ông xấu xí. Hơn nữa, cô ấy cũng không có khuynh hướng bị bạo hành, gặp đàn ông bạo lực chắc chắn sẽ tránh xa. Vì vậy, cô chắc chắn biết Tân Nguyệt không đời nào vừa mắt bạn trai cũ của cô."
"Mặc dù có câu nói hay rằng 'ngủ chung một chăn không ra hai loại người', nhưng tôi tin cô và bạn trai cũ có sự khác biệt bản chất. Không thể nào bạn trai cũ của cô thích ảo tưởng những người đàn ông khác giành bạn gái với anh ta, còn cô thì thích ảo tưởng những người phụ nữ khác giành bạn trai với cô. Bạn trai cô có bệnh, nhưng cô thì chắc chắn không."
Tào Nhã ngây người một lúc lâu, cuối cùng cũng sụp đổ cảm xúc, bật khóc nức nở.
"Ôi, cô khóc gì thế? Tôi đây là đang nói giúp cô mà? Chẳng lẽ trong đầu nhiều nước quá nên tràn ra ngoài? Hơn nữa, người nên khóc là Tân Nguyệt kia kìa! Tốt bụng giúp đỡ, lại bị vu khống một cách vô cớ, oan ức biết bao." Quý Phi tiếp tục mồm mép chua ngoa.
Ba nghiên cứu viên kia nghe đến ngớ người, hai người đàn ông không nhịn được cười ra tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT