Mặc Dương lặng im đi theo người lính gác cổng, được đưa đến phòng bệnh của Hoàn Nhất. Cậu chắc chắn mình không ảo giác đâu, trên suốt quãng đường đi, hầu như mọi người đều lén lút nhìn cậu chằm chằm, như thể cậu là của hiếm.
Mặc tổng tài áp lực như núi đè, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ. Dù sao thì sau hôm nay, Hoàn Nhất sẽ tỉnh lại, đến lúc đó cậu cũng sẽ được giải thoát khỏi thân phận vị hôn thê của Hoàn tiến sĩ đầy oan nghiệt này.
Với niềm hy vọng tươi đẹp ấy, Mặc Dương bước vào phòng bệnh của Hoàn Nhất. Căn phòng vẫn vậy, tên tiến sĩ nằm trên giường vẫn tái nhợt đến lạ thường và lộ ra vẻ yếu ớt hiếm thấy. Nhưng mà, cả căn phòng đầy người này là sao vậy?
Từ Viện trưởng Viện nghiên cứu quân khu Triệu Khoát, đến đội trưởng đội hộ vệ Long Tường, rồi cả đám ông bà cô dì chú bác, những nhà nghiên cứu cấp cao mà lần đầu cậu đến đã gặp, hơn chục người chen chúc trong căn phòng rộng thênh thang, ai nấy đều mỉm cười nhìn cậu.
Mặc Dương: “...”
Giờ cậu chuồn còn kịp không?
“Ôi! Tiểu Bạch, cuối cùng cậu cũng đến rồi à? Sao hôm nay muộn thế? Mấy hôm trước chẳng phải đến trước giờ làm việc sao?” Viện trưởng Triệu Khoát thấy Mặc Dương đang tính đường thoái lui thì sải bước tiến đến, bàn tay thô kệch vỗ lên vai cậu: “Chúng tôi cứ tưởng cậu không đến chứ! Nếu hôm nay cậu không đến thì sẽ bỏ lỡ ngày hôn phu yêu quý của cậu tỉnh dậy rồi đấy!! Ban đầu chúng tôi còn đang nghĩ không biết bao giờ cậu ta mới mở mắt, giờ cậu đến rồi, ha ha ha, chúng tôi cũng đến luôn! Người ta bảo, sức mạnh tình yêu có thể vượt qua tất cả mà! Nào, Tiểu Bạch! Mau lại ban cho thằng nhóc Hoàn Nhất một nụ hôn tình yêu đi, hôn cho người đẹp ngủ say này tỉnh lại nào!!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT