Anh nhìn xuống từ vị trí cao nhất của sân khấu. Ánh đèn pha rọi thẳng vào làm anh cảm giác như đang đứng giữa một vầng hào quang chói lòa. Tiếng vỗ tay vang dội, tiếng MC và cả những lời chúc mừng ồn ào. Anh đã đạt được nó, đạt giải thưởng danh giá nhất của đời diễn viên. Nhưng trong khoảnh khắc chiến thắng ấy, đôi mắt anh lại tìm về một người.

Dưới hàng ghế khán giả, ở một góc khuất, em ngồi đó. Em không vỗ tay ồn ào như những người khác mà chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười đầy ấm áp lại xen lẫn chút ngậm ngùi. Anh biết, em đang nhìn anh bằng ánh mắt tự hào nhất. Và anh cũng biết, em đang nhớ về những ngày tháng cũ.

Cái ngày lần đầu mà anh gặp em, ngày anh chỉ là một chàng trai 18 tuổi gầy gò và đầy gượng gạo. Đứng trước em - một người quản lý mới, anh lúng túng không nói nên lời. Em mỉm cười, nụ cười hiền hậu làm anh cảm thấy như được trở về nhà.

Em đã ở bên anh từng bước một. Em là người đã tin tưởng vào tài năng của anh khi cả thế giới còn hoài nghi. Em đã cùng anh vượt qua những khó khăn, những thất bại. Em là người đã thức trắng đêm cùng anh, để chỉnh sửa từng câu thoại, từng cử chỉ. Em là người đã luôn ở bên cạnh, lắng nghe những tâm sự và cả những nỗi sợ hãi của anh.

Và cứ thế, tình cảm của chúng tôi cứ thế mà lớn dần. Nó không chỉ là tình cảm giữa một diễn viên và người quản lý. Nó là tình yêu, là sự tin tưởng, và cả sự hy sinh. Chúng tôi đã cùng nhau đi qua biết bao thăng trầm, vui có, buồn có nhưng chưa bao giờ nói ra. Chúng tôi đều sợ, nếu lỡ nói, chúng tôi sẽ không còn là chúng tôi nữa.

Em vẫn ở đó, em vẫn ở dưới hàng ghế khán giả mỉm cười. Anh biết, em đang nhớ về những ngày tháng cũ, những ngày tháng mà chúng tôi đã cùng nhau mơ về khoảnh khắc này. Khoảnh khắc anh đứng trên sân khấu, cầm trên tay giải thưởng danh giá, và em, dưới hàng ghế khán giả mỉm cười.

Anh nhìn em và em nhìn anh. Trong khoảnh khắc ấy, không cần lời nói, không cần hứa hẹn. Chúng tôi đều hiểu. Chúng tôi đều hiểu rằng, dù tương lai có ra sao thì chúng tôi sẽ mãi mãi là của nhau. Tình cảm của chúng tôi tựa như một bức tranh dang dở, không hoàn hảo, nhưng lại chứa đựng tất cả những yêu thương, những hy sinh.

Anh cúi đầu nói lời cảm ơn. Nhưng trong lòng, anh chỉ muốn nói một câu.

"Cảm ơn em."

Sau đêm trao giải, anh trở về căn phòng của mình. Em vẫn ở đó chờ anh. Không gian im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Anh ngồi xuống, bên cạnh em. Em không nói gì, chỉ đưa tay, nắm lấy tay anh, thật chặt.

Tình yêu của chúng tôi, không cần lời nói, không cần hứa hẹn. Nó tồn tại trong những cái chạm tay, trong những ánh mắt và trong những kỷ niệm. Nó ấm áp, nhưng cũng đầy ngậm ngùi. Nó là tình yêu của hai con người đã từng cùng nhau đi qua giông bão, để rồi, cuối cùng cũng không thể ở bên nhau.

Anh vẫn yêu em và em cũng vậy. Nhưng chúng tôi đều biết, có những thứ không thể nào thay đổi. Chúng tôi vẫn sẽ là bạn và vẫn sẽ là đồng nghiệp. Nhưng trong sâu thẳm, chúng tôi biết, tình yêu của chúng tôi sẽ mãi mãi là một bí mật.

Anh nhìn em và em nhìn anh. Chúng tôi mỉm cười, một nụ cười đầy xót xa. Nụ cười ấy như một lời tạm biệt, cũng như một lời hứa, và một lời thề. Dù tương lai có ra sao, chúng tôi sẽ mãi mãi là của nhau.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play