Bên ngoài cửa sổ, những tán bàng còn sót lại đang chao đảo trong gió đông. Nó va vào nhau tạp thành âm thanh lách tách như tiếng thời gian đang rụng xuống. Mưa tí tách, bản nhạc buồn của những năm tháng cũ cứ đều đều vọng về. Tôi ngồi đối diện em và nhận ra, đây là khoảnh khắc cuối cùng của chúng tôi.

Cốc cà phê trên bàn đã nguội lạnh. Tôi đã quen với mùi cà phê rang xay thoang thoảng trong căn phòng nhỏ này, quen với những buổi chiều mưa và quen với em. Em, người đã cùng tôi đi qua biết bao con phố, và chia sẻ biết bao nỗi buồn, niềm vui. Tình yêu thầm lặng của tôi dành cho em cứ thế lớn dần, như một cái cây lặng lẽ đâm chồi nảy lộc. Nhưng tôi, một người hèn nhát chưa bao giờ dám nói ra.

Tôi sẽ kết hôn. Một đám cưới đã được định với một người con gái khác, một "định mệnh" mà tôi đã chấp nhận. Em biết điều đó, và tôi cũng biết em buồn. Dù chúng tôi chưa bao giờ nói lời yêu, nhưng ánh mắt em, nụ cười em hay cả những cái chạm tay bất chợt đều nói lên tất cả. Tình yêu của chúng tôi như một bức tranh dang dở và chỉ còn sót lại những mảng màu nhòe nhoẹt.

“Anh đi nhé.” Tôi nói, giọng nghẹn lại.

Em không đáp, em chỉ đưa tay vuốt nhẹ lên má tôi, ôi, sao cái chạm ấy lại ấm áp đến thế. Tôi biết, đó là lời tạm biệt không nói. Nụ hôn chớp nhoáng, nhẹ nhàng như gió thoảng. Nụ hôn đó tôi sẽ giữ trọn đời. Sau đó tôi rời đi và mang theo trái tim tan vỡ. Những giọt mưa vẫn rơi như những giọt lệ của tôi.

Về đến nhà, tôi thấy một bức thư nhỏ mang theo nét chữ quen thuộc của em, những con chữ nắn nót, xinh xắn. Tay tôi run run mở bức thư ra.

“Anh yêu.

Đã bao lâu rồi, em không dám gọi anh như thế. Em yêu anh, nhưng em sợ. Em sợ nếu em nói ra thì chúng ta sẽ không còn là bạn nữa. Em sợ nếu em nói ra thì tình bạn của chúng ta sẽ không còn nữa. Em sợ anh sẽ không còn ở bên em nữa. Em biết anh cũng yêu em, nhưng chúng ta lại quá trẻ con để nói ra.

Giờ thì đã quá muộn rồi. Anh đã tìm được người con gái khác, người mà anh gọi là “định mệnh”. Em sẽ không trách anh đâu, vì em cũng có lỗi. Chúng ta đều có lỗi, vì đã không đủ dũng cảm để nói ra tình yêu của mình.

Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn làm bạn với anh, nhưng mong rằng, nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ đủ dũng cảm để nói ra những lời yêu.

Tạm biệt anh, người bạn thân yêu của em.”

Nước mắt tôi rơi lã chã làm ướt đẫm bức thư. Bức thư tình đầu tiên và cũng là cuối cùng của em. Bức thư mà chúng tôi đã không đủ dũng cảm để nói ra, để rồi nó trở thành một lời tạm biệt đầy tiếc nuối.

Sau một năm, tôi vẫn chưa quên được em. Em vẫn là người con trai tôi yêu, người con trai mà tôi đã không thể ở bên. Cuộc sống của tôi bây giờ là một bức tranh màu xám. Tôi trở lại nơi này và đứng trước ngôi nhà cũ của chúng tôi. Ngôi nhà nhỏ vẫn còn đó, nhưng em thì không còn nữa. Em đã đi xa, về một nơi mà tôi không thể đến.

Tôi vẫn nhớ như in ngày chúng tôi chia tay, những giọt mưa lạnh buốt và ánh mắt buồn rười rượi của em. Tôi đã không đủ dũng cảm để giữ em lại. Tôi đã để em đi, để rồi, tôi mất em mãi mãi.

Tình yêu của chúng tôi giống như một bài hát buồn của thập niên 70. Một bài hát không lời, không kết thúc, nhưng lại khắc sâu vào tâm hồn tôi. Một bài hát mà mỗi khi nghe lại, tôi lại nhớ em, lại đau, lại tiếc nuối.

Tôi đi về phía cuối con đường, một mình mang theo tình yêu dang dở của chúng tôi. Giờ đây, tôi chỉ còn lại những ký ức, những kỷ niệm, và một nỗi đau không thể nào nguôi ngoai

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play