"Chín ngọn đèn tàn, ánh lục phù ai oán."
Vừa bước chân ra khỏi viện, Thời Nỉ Điệp đã thấy một biển người vây quanh một bóng dáng mảnh khảnh. Người kia đang ngước đầu nhìn lên dòng thơ đề trên cổng viện, khẽ lẩm bẩm đọc.
Ưu điểm lớn nhất của nàng chính là khả năng thích ứng nhanh chóng, nhập vai cực kỳ tự nhiên. Nàng vội vã bước nhanh ra khỏi viện, nhìn bóng lưng quen thuộc kia, vui vẻ vẫy tay: "Phò mã của bổn cung ơi ~"
Người nọ có vẻ thân thể không được khỏe, dù đầu xuân gió nhẹ nhưng vẫn khoác thêm một chiếc áo choàng màu xanh nhạt. Mái tóc đen như tơ, theo gió phiêu dật. Nghe thấy tiếng gọi của nàng, người nọ khựng lại một chút, rồi từ từ xoay người. Đôi mắt đen láy, trong veo như nước hồ thu, khẽ liếc nhìn nàng.
Thời Nỉ Điệp đang giơ tay cao bỗng khựng lại, trong lòng hẫng một nhịp. Nàng cứ đinh ninh rằng phò mã gia là Vân Lâm, ai ngờ lại là Hạc Lan Sơn?
Hạc Lan Sơn nhìn nàng thật sâu, chưa kịp lên tiếng đã đưa tay che miệng ho khan vài tiếng. Dù là lúc ho khan, đôi mắt đen trắng rõ ràng kia vẫn nhìn Thời Nỉ Điệp chăm chú.
Thời Nỉ Điệp bị ánh mắt thẳng thắn của hắn làm cho có chút kinh hãi, bàn tay đang giơ lên từ từ hạ xuống, ngượng ngùng gãi đầu.
Gió xuân ấm áp, ánh dương rực rỡ, cảnh trí trong phủ công chúa vô cùng tú lệ. Con đường lát đá cuội trước hành lang, mặt hồ bên cạnh cầu như một tấm gương bạc khổng lồ, phản chiếu những áng mây rực rỡ dưới ánh mặt trời. Người nọ đứng giữa khung cảnh ấy, như thể đang đứng bên hồ Dao Trì trên tiên giới, hàng mày khẽ nhíu lại, mang theo vẻ yếu ớt, ánh mắt như làn gió thoảng, nhẹ nhàng lướt qua.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT