"Rõ ràng đây là dấu vết bị kéo đi, bạn em bây giờ lành ít dữ nhiều. Nếu chỉ có một mình Lưu Chí Kiệt thì anh đối phó được, em xuống dưới lầu đợi cảnh sát đến đi."

Phó Dã ra lệnh cho Cố Vãn Vãn.

"Được, nếu thấy nguy hiểm đến tính mạng, anh cũng đừng cố sức."

Cố Vãn Vãn rất muốn ở lại bên cạnh Phó Dã, nhưng cô hiểu rằng mình ở đây chỉ tổ vướng chân anh, nên nhanh chóng đi xuống lầu.

Mãi đến khi bóng dáng Cố Vãn Vãn biến mất, Phó Dã mới tung một cú đá phá tan cánh cửa.

Chỉ thấy Lưu Chí Kiệt mình mẩy đầy máu đang ngồi hút thuốc trên ghế sô pha, còn trên sàn là Đổng Nguyệt Như và Tiểu Nguyệt Nha đang thoi thóp.

Sự xuất hiện đột ngột của Phó Dã khiến Lưu Chí Kiệt giật mình nhảy dựng lên khỏi ghế, giọng đầy cảnh giác:

"Mày là ai? Đêm hôm xông vào nhà người khác trái phép, không muốn sống nữa à?"

Phó Dã không nói một lời nhảm nhí nào, anh lao tới túm cổ áo hắn, đấm liên tiếp vào mặt:

"Thằng khốn chỉ biết bắt nạt vợ con, chỉ biết đánh đàn bà trẻ con thôi phải không?"

Lưu Chí Kiệt chỉ cảm thấy mặt mình đau điếng, muốn mở miệng nói thì răng đã bị đánh rụng, máu me đầy miệng.

Phó Dã nhấc chân tung một cú đá trời giáng vào bụng hắn. Gã đàn ông hung hăng tàn nhẫn trước mặt Đổng Nguyệt Như giờ đây bị Phó Dã đánh cho không còn sức phản kháng.

"Đừng đánh tôi, tha cho tôi, cứu mạng. . . cứu mạng. . ."

Lưu Chí Kiệt ngã lăn ra đất gào khóc, Phó Dã chỉ liên tục đá vào bụng hắn.

Sức của anh cực lớn, Lưu Chí Kiệt cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình sắp bị đá nát.

Đến cuối cùng, hắn đau quá ngất đi, đúng lúc đó xe cứu thương và xe cảnh sát cũng hú còi inh ỏi dưới lầu.

Khi Cố Vãn Vãn dẫn họ vào phòng, cô suýt nữa đã ngất xỉu trước cảnh tượng trước mắt.

"Nguyệt Như, Tiểu Nguyệt Nha. . ."

Cố Vãn Vãn muốn chạy đến đỡ họ dậy, nhưng Phó Dã đã ngăn lại.

"Họ bị thương nặng quá, cứ để bác sĩ lo."

Cố Vãn Vãn xót xa đến rơi nước mắt. Sau khi xe cứu thương đưa Đổng Nguyệt Như và Tiểu Nguyệt Nha đi, Cố Vãn Vãn và Phó Dã mới đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.

Vẫn là mấy viên cảnh sát đã tiếp họ lần trước. Vừa thấy khách quen, họ lập tức tập trung tinh thần cao độ để làm việc.

Đùa gì chứ, lần trước chính cục trưởng còn phải đích thân tiễn hai người này về. Dù đám tép riu như họ không biết lai lịch của hai người này thế nào, nhưng tuyệt đối không thể lơ là được.

"Lưu Chí Kiệt không chỉ bạo hành Đổng Nguyệt Như và con gái của anh ta là Tiểu Nguyệt Nha trong thời gian dài, mà còn hại chết ba mẹ của Đổng Nguyệt Như, ngoại tình trong hôn nhân. Hắn đúng là một kẻ mất hết nhân tính, các đồng chí cảnh sát nhất định phải đòi lại công bằng cho bạn tôi."

Cố Vãn Vãn không phải là người hay khóc, nhưng cảnh tượng Đổng Nguyệt Như bị bạo hành đến bất tỉnh đêm nay thật sự quá khủng khiếp. Cô thậm chí còn cảm thấy Lưu Chí Kiệt đã làm bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm mà vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, e rằng lần tới, thứ chờ đợi mẹ con Đổng Nguyệt Như chính là cái chết.

"Hai vị yên tâm, Lưu Chí Kiệt đã bị tạm giam. Chúng tôi nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng vụ này để trả lại công bằng cho mẹ con họ."

Viên cảnh sát tự tin vỗ ngực.

"Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi."

Phó Dã xót xa nhìn đôi mắt sưng húp vì khóc của Cố Vãn Vãn. Lúc bị đạn bắn cũng chẳng thấy cô khóc, vậy mà bây giờ lại sụt sịt thế này, khiến tâm trạng anh cũng trở nên bực bội lạ thường.

"Vâng."

Cố Vãn Vãn chủ động nắm tay Phó Dã, vừa đi vừa hỏi:

"Lúc nãy anh đánh nhau với Lưu Chí Kiệt, có bị thương không?"

"Thứ rác rưởi đó, không phải là đối thủ của anh."

Phó Dã hừ lạnh:

"Hắn chỉ giỏi ra oai trước mặt đàn bà thôi. Cũng tại bạn của em dung túng cho hắn, loại vô dụng này mà dám động vào anh một cái, anh giết chết hắn."

Cố Vãn Vãn thở dài, thực ra phần lớn những gã vũ phu dám đánh vợ hết lần này đến lần khác là vì ỷ vào sự chênh lệch sức lực giữa nam và nữ, và cả sự im lặng cam chịu của phụ nữ.

Nếu ngay từ lần đầu tiên Lưu Chí Kiệt vũ phu, Đổng Nguyệt Như đã ly hôn thì sẽ không có lần thứ hai, thứ ba. . .

"Anh có vũ phu với em không?"

Cố Vãn Vãn đột nhiên hỏi.

"Loại mà đè em trên giường rên ư hử ấy hả, có tính không?"

"Bị anh 'vũ phu' kiểu đó thì cũng sướng."

Cố Vãn Vãn ở bên Phó Dã lâu ngày, mặt cũng dày hơn trước.

"Lát nữa 'vũ phu' tiếp nhé?"

Phó Dã ôm choàng lấy vòng eo thon của Cố Vãn Vãn. So với vẻ mặt đỏ bừng mắng anh là đồ lưu manh trước đây, anh phát hiện người phụ nữ này khi nói mấy lời ong bướm lại càng có sức hút, khiến lòng anh ngứa ngáy không yên.

Cố Vãn Vãn chưa kịp mở miệng đã bị ai đó gọi lại:

"Cố Vãn Vãn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play