Gương mặt Cố Vãn Vãn thoáng chút dao động, cô liếc nhìn ra cửa phòng bệnh:

"Anh điên à? Bà ngoại sắp về rồi."

"Anh để ý rồi, mỗi lần bà đi kiểm tra cũng mất khoảng một tiếng. Em phối hợp một chút là xong ngay thôi."

Lần này Cố Vãn Vãn không kháng cự như trước, cô có chút bối rối nhìn ra cửa phòng tắm:

"Anh nhanh đến mức nào?"

Lửa trong người Phó Dã vốn đã bùng cháy, câu "Anh nhanh đến mức nào" của Cố Vãn Vãn chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa:

"Thử thách không?"

Nói rồi anh quỳ xuống, dùng chút sức đã tách hai chân Cố Vãn Vãn ra.

Cô ngửa đầu rên khẽ, mười ngón tay bấu chặt vào mái tóc húi cua của anh.

Người đàn ông vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn, đến cuối cùng Cố Vãn Vãn cảm thấy chân mình như tê dại.

Cô vừa khóc vừa van xin, Phó Dã mới chịu bế cô lên giường bệnh.

"Chết tiệt, hôm nay có thấy em uống nhiều nước đâu."

Phó Dã nhìn gò má ửng hồng của Cố Vãn Vãn, không nhịn được trêu chọc:

"Mấy lần rồi mà giờ vẫn còn run thế này à?"

Ánh mắt Cố Vãn Vãn long lanh ngấn nước, cô không muốn để ý đến người đàn ông này, vội vùi đầu vào gối làm đà điểu:

"Không lần nào hết."

Bốp. . .

Phó Dã chậc lưỡi hai tiếng, nhanh nhẹn đè lên người Cố Vãn Vãn:

"Vậy để chồng bù cho em nhé."

Cố Vãn Vãn sợ chết khiếp, lập tức khai thật:

"Năm lần, năm lần!"

Phó Dã cười đắc ý:

"Vậy bây giờ có phải nên làm anh hài lòng một chút không?"

Cô nghe thấy tiếng Phó Dã tháo thắt lưng, nhớ lại cảnh tượng đêm tân hôn, tim đập thình thịch, vô cùng sợ hãi.

Đúng lúc này, điện thoại của Cố Vãn Vãn reo lên.

Là Đổng Nguyệt Như gọi.

Cố Vãn Vãn cảm động đến muốn khóc, cuộc gọi này đến thật đúng lúc.

Cô vội ra hiệu "Suỵt" với Phó Dã rồi nghe máy.

"Vãn Vãn, cứu tớ với. . . A. . . Đừng đánh tớ. . ."

Bên kia đầu dây là tiếng la hét thảm thiết của Đổng Nguyệt Như, xen lẫn tiếng kính vỡ và tiếng khóc thất thanh vì sợ hãi của Tiểu Nguyệt Nha.

"Ba ơi. . . đừng đánh mẹ, ba ơi. . . con xin ba. . ."

"Cút sang một bên, đồ ăn hại."

Ngay sau đó, Cố Vãn Vãn lại nghe thấy tiếng Đổng Nguyệt Như hét lên:

"Mày dám đánh Nguyệt Nha. . . Tao liều mạng với mày. . ."

Điện thoại đột ngột bị ngắt. Cố Vãn Vãn theo bản năng đẩy Phó Dã đang hừng hực khí thế ra, vẻ mặt lo lắng nói:

"Lưu Chí Kiệt đến Đế Đô tìm mẹ con Nguyệt Như rồi, hắn đang đánh họ, chúng ta phải qua đó ngay."

Phó Dã nhìn "thằng em" đang hùng dũng của mình, vô cùng bực bội vì cảm giác kẹt giữa lúc dầu sôi lửa bỏng.

Hôm nay hắn không cho thằng Lưu Chí Kiệt này một trận, hắn không mang họ Phó!

Phó Dã đành phải nén cơn giận lại, phóng xe đến nơi Đổng Nguyệt Như thuê trọ.

Chiếc xe lao đi như điên, Cố Vãn Vãn tiếp tục gọi cho Đổng Nguyệt Như.

Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới có người bắt máy, Cố Vãn Vãn vội vàng hỏi:

"Nguyệt Như, cậu sao rồi? Tớ báo cảnh sát rồi, đừng sợ, tớ đang trên đường đến đây."

Ai ngờ, đầu dây bên kia lại vang lên giọng cảnh cáo âm u đến đáng sợ của Lưu Chí Kiệt:

"Cố Vãn Vãn, con đĩ này, chắc chắn là mày đã xúi con tiện nhân Đổng Nguyệt Như ly hôn với tao đúng không? Tao khuyên mày đừng có xía vào chuyện của người khác, không thì tao đánh cả mày đấy! Tao nhớ mày còn có bà ngoại đúng không? Mày cũng không muốn bà ngoại mày đang đi trên đường thì bị người ta giết chết đâu nhỉ."

Lời của Lưu Chí Kiệt là một lời đe dọa trắng trợn, tim Cố Vãn Vãn thắt lại, nhưng cô cũng không hề tỏ ra yếu thế:

"Lưu Chí Kiệt, đồ súc sinh, mày nghĩ mày dọa được tao à? Tao cho mày biết, bây giờ là xã hội pháp trị, mày thử động vào tao xem."

Thấy Cố Vãn Vãn không hề sợ hãi, giọng Lưu Chí Kiệt không còn hung hăng như trước:

"Mẹ kiếp, đừng có lảm nhảm với ông, cút!"

Nói rồi Lưu Chí Kiệt cúp máy, lòng Cố Vãn Vãn càng nóng như lửa đốt.

Phó Dã cảm nhận được sự lo lắng của cô, anh đưa một tay ra vỗ nhẹ lên chân cô:

"Đừng sợ, có anh đây rồi."

Nói xong, anh nhấn ga, lái thẳng đến khu chung cư nơi Đổng Nguyệt Như thuê nhà.

Khu này chỉ khá hơn khu giải tỏa mà Cố Vãn Vãn đang ở một chút. Mặc dù mỗi tòa nhà đều có mười tầng nhưng lại không có thang máy, thậm chí đèn ở một số cầu thang còn bị hỏng.

Cố Vãn Vãn bật đèn pin trên điện thoại. Vừa lên đến tầng hai, cô đã thấy vết máu, sợ hãi nép vào lòng Phó Dã:

"A. . ."

Phó Dã xoa đầu Cố Vãn Vãn, bảo cô đi sau anh.

Họ lên đến tầng ba, vết máu đã kéo thành một vệt dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play