Phó Dã không ngờ Tạ Minh Lan lại đưa cho Cố Vãn Vãn một chiếc vòng quý giá như vậy, trong lòng anh không khỏi so sánh: Tại sao ba mẹ mình lại thích Cố Vãn Vãn đến thế?

"Tàm tạm."

Phó Dã thu lại tâm tư, lúc này mới chở Cố Vãn Vãn đến khách sạn tổ chức tiệc đính hôn.

Tiệc đính hôn của Đỗ Văn Minh và Thôi Mộng Di được tổ chức tại khách sạn Quốc tế Allen. Mười năm trước nơi này không mấy sầm uất, sau này trở thành khu trung tâm của thành phố mới, khách sạn Allen cũng dần nổi tiếng.

Hôm nay bãi đỗ xe đông nghịt, chiếc nào chiếc nấy sạch bóng như đang muốn đọ xem ai hơn ai.

Phó Dã lái xe tìm chỗ đỗ, lúc đi ngang qua một đám người, lời nói của họ lọt vào tai anh rất rõ.

"Đỗ ca, chiếc Porsche này của anh đúng là đẹp trai hết nấc, chắc cũng phải cả triệu tệ nhỉ?"

Đỗ Văn Minh cười ha hả, mặt mày sảng khoái ra mặt vì được tâng bốc:

"Cũng chỉ tầm ba triệu thôi."

"Trời, ba triệu tệ? Dân văn phòng quèn như tôi cả đời không ăn không uống cũng chẳng kiếm nổi số tiền đó."

"Ghen tị với cuộc sống hạnh phúc của anh Đỗ thật, con tiện nhân Cố Vãn Vãn kia không xứng hưởng phúc."

Đỗ Văn Minh lộ vẻ mặt khinh thường, may mà anh ta đã khôn ngoan đá bay Cố Vãn Vãn, cái của nợ ấy, nếu không cả đời này có mà khổ không hết.

Đàn ông còn ghét bỏ nửa kia không có tiền hơn cả phụ nữ.

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen từ từ chạy qua trước mắt họ. Mấy người đang nói chuyện hăng say sau khi nhìn rõ hai người trong xe thì đều chết lặng.

"Tôi. . . tôi không nhìn lầm chứ? Vừa rồi là hoa khôi của trường, Cố Vãn Vãn phải không?"

"Người đàn ông lái xe kia là gã chồng nông dân của cô ta à?"

Vừa hay Phó Dã tìm được một chỗ đậu xe đối diện chiếc Porsche. Anh đỗ xe xong, hai người liền bước xuống.

Cố Vãn Vãn bình thường rất ít khi đi giày cao gót, lúc xuống xe bị trẹo chân, Phó Dã đã nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.

Người đàn ông dáng người cao ráo, khí chất lạnh lùng, ngũ quan góc cạnh sâu sắc, tràn đầy vẻ nam tính.

Người phụ nữ vóc dáng lồi lõm quyến rũ, khí chất dịu dàng không mất đi vẻ ngây thơ, ngũ quan thanh thuần xen lẫn nét yêu kiều, vừa xinh đẹp vừa mềm mại.

Quả thực là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.

"Danh hiệu hoa khôi của Cố Vãn Vãn đúng là danh xứng với thực, tôi thấy cô ấy còn xinh đẹp hơn cả trước đây."

"Người đàn ông kia trông chẳng giống nông dân chút nào, nói anh ta là cậu ấm nhà giàu tôi cũng tin."

Nghe những lời khen ngợi của đám người xung quanh, lửa ghen trong lòng Đỗ Văn Minh bùng lên.

Nhất là khi thấy Phó Dã mặc bộ vest trắng, hắn lại nhớ đến trận cãi vã với Thôi Mộng Di tối qua. Cô ta cứ một hai bắt hắn mặc bộ vest trắng mà Phó Dã đã mặc, nhưng Đỗ Văn Minh không hợp với màu trắng, dù vậy hắn vẫn thử.

Kết quả là hắn mặc bộ vest trắng vừa xấu vừa quê, trông như gã quản lý bóng nhẫy ở trung tâm massage.

Cố Vãn Vãn và Phó Dã định đi vào sảnh khách sạn thì đã có người không chờ được mà bắt đầu gây khó dễ.

"Hoa khôi Cố, lâu rồi không gặp. Sao không chào hỏi chúng tôi một tiếng? Những lúc cô đơn, người chúng tôi nghĩ đến đều là cô đấy."

"Người đàn ông bên cạnh cô, không phải là bạn trai thuê một ngày đấy chứ?"

Cố Vãn Vãn liếc nhìn mấy người đang nói. Họ chính là đám chó săn bợ đỡ Đỗ Văn Minh nhiều nhất và cũng là những kẻ chửi rủa cô nhiều nhất trong nhóm chat.

"Cay nghiệt và hỗn láo là hai chuyện khác nhau, đừng nhầm lẫn giữa vô học và có khí chất. Chỉ hạng như mấy người mà cũng đòi tơ tưởng vợ tôi? Đúng là cóc ghẻ bày đặt mặc áo hoa, đã xấu trai còn chơi bời."

Phó Dã ôm eo Cố Vãn Vãn với tư thế của một kẻ chiếm hữu, ánh mắt nhìn mấy người này tràn đầy sự khinh miệt.

"Phó Dã, mày thì là cái thá gì? Chỉ là một thằng nhà quê ăn bám đàn bà thôi!"

"Đúng vậy, dù thế nào mày cũng không thể so được với anh Đỗ!"

Đỗ Văn Minh cũng nhân cơ hội lên tiếng:

"Người phụ nữ mà mày coi như báu vật, tao đã ngủ đến nát rồi, mày có gì mà đắc ý."

"Đỗ Văn Minh, sao anh lại ghê tởm như vậy?"

Cố Vãn Vãn sắp buồn nôn đến chết, thật muốn tự tát cho mình một cái, không hiểu sao ngày xưa lại có thể mù quáng đến mức yêu hắn.

"Bây giờ lại chê tao ghê tởm à? Sao lúc r*n rỉ dưới thân tao lại không thấy ghê tởm? Nốt ruồi trên ngực và đùi cô, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy rất quyến rũ."

Trên mặt Đỗ Văn Minh tràn ngập nụ cười đắc ý của kẻ đã thực hiện được mưu đồ, dùng sự trong sạch để hủy hoại một người phụ nữ là cách trực tiếp nhất.

Cố Vãn Vãn tức điên lên, còn định tiếp tục tranh cãi với Đỗ Văn Minh thì đã bị Phó Dã kéo ra sau lưng.

"So một trận, hử?"

Ánh mắt sắc như chim ưng của Phó Dã khóa chặt lấy Đỗ Văn Minh, mỗi một từ trong câu nói này như được anh truyền cho một áp lực vô tận, khiến người ta không rét mà run.

"So. . . so cái gì?"

Đỗ Văn Minh bị khí thế toát ra từ người Phó Dã ép đến không thở nổi, nhưng hắn đã ngứa mắt Phó Dã từ lâu, hôm nay phải rửa sạch mối nhục xưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play