Thứ mà gã lưu manh này đang mân mê trong tay chẳng phải là chiếc quần lót bị cởi ra trong nhà vệ sinh hay sao?

"Phó Dã, anh là đồ biến thái!"

Cố Vãn Vãn mặt đỏ bừng, tức đến giậm chân, không thèm suy nghĩ mà đưa tay véo mạnh vào hông người đàn ông.

Thế nhưng Phó Dã chỉ cần hơi dùng sức là đã ôm chặt cô vào lòng.

"Vừa rồi làm em sướng rồi, giờ lại chủ động sà vào lòng anh à?"

"Anh đừng có nói bậy! Giữa thanh thiên bạch nhật mà anh lại làm ra chuyện như vậy, anh còn cần mặt mũi không hả?"

Cố Vãn Vãn xấu hổ muốn chết, chỉ cần nghĩ đến dòng người qua lại, cô đã hận không thể đào một cái hố chui xuống rồi không bao giờ ngoi lên nữa.

"Cưng à, thế thì em hiểu lầm anh rồi."

Nói xong, Phó Dã liền ném chiếc quần lót in hình mèo máy Doraemon trong tay vào thùng rác ngay trước mặt Cố Vãn Vãn.

"Anh chỉ đang thắc mắc tại sao thời buổi này vẫn còn tồn tại kiểu dáng quê mùa như vậy thôi."

Cố Vãn Vãn:

"Anh mới quê mùa, cả nhà anh đều quê mùa!"

Cô thật sự bị dồn đến phát điên, một người đàn ông đẹp trai như vậy, đáng tiếc là lại có cái miệng.

"Đừng quên em cũng là người nhà anh."

Phó Dã nhìn bộ dạng tức điên của Cố Vãn Vãn, tâm trạng càng lúc càng vui vẻ. Anh xoa đầu cô, nhắc nhở:

"Còn không mau sửa soạn đi? Không muốn đi vả mặt những kẻ coi thường chúng ta nữa à?"

Lúc này Cố Vãn Vãn mới nhớ ra việc chính, cô định đi về phía trạm xe buýt thì lại bị Phó Dã kéo lại.

"Em đi đâu đấy?"

"Đi xe buýt về nhà chứ sao."

Cố Vãn Vãn cảm thấy câu hỏi của Phó Dã thật khó hiểu.

Không ngờ cô vừa dứt lời, Phó Dã đã mở cửa chiếc xe đỗ ngay bên cạnh, trực tiếp nhét cô vào ghế phụ.

Lúc giúp Cố Vãn Vãn thắt dây an toàn, anh nói:

"Sau này chúng ta cũng là người có xe rồi."

Đôi mắt đẹp của Cố Vãn Vãn trợn tròn:

"Đây là xe của anh à?"

"Ừm."

"Anh mua xe khi nào vậy?"

"Ba mẹ mua cho anh."

Phó Dã tuyệt đối sẽ không nói cho Cố Vãn Vãn biết, chiếc xe này là do anh chọn một chiếc thể thao trong gara rồi thức suốt đêm để độ lại.

Trên đường về, khóe miệng Cố Vãn Vãn cứ cong lên không hạ xuống được. Cô như một đứa trẻ, thò đầu ra ngoài cửa sổ cảm nhận gió mát và ánh nắng. . .

Phó Dã rất thắc mắc, một chiếc xe cà tàng thôi mà cũng vui đến thế sao?

Người phụ nữ này có chút chí khí nào không vậy!

Thế nhưng nhìn dáng vẻ vui sướng của cô, anh lại bất giác vui lây.

"Phó Dã, anh có biết tại sao tôi lại vui như vậy không?" Cố Vãn Vãn hỏi.

"Không biết."

"Hồi nhỏ tôi cùng bà ngoại đi nhà họ hàng chơi, rõ ràng chỉ có hai người nhưng lại bị xếp lên hai chiếc xe khác nhau. Sau đó tôi đợi mãi mà không thấy bà đâu, chạy đi hỏi mới biết vì nhà họ hàng có thêm một người phải đi, nên bà ngoại không được ngồi xe của họ nữa. Thật ra họ làm vậy cũng không sai, nhưng đối với tôi, chuyện đó như một cái gai găm trong lòng. Vì vậy, tôi phải kiếm thật nhiều tiền, mua xe, mua nhà."

Phó Dã không nói gì, nhưng cảm thấy cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại, rất khó chịu.

Lạ thật, tại sao anh lại có cảm giác này vì chuyện của Cố Vãn Vãn chứ?

Xe chạy đến cổng nhà, Cố Vãn Vãn nhanh chóng cởi dây an toàn. Nhân lúc Phó Dã còn chưa kịp phản ứng, cô liền túm lấy cổ áo anh, hôn chụt lên môi một cái. Đến khi cô định bỏ chạy thì cửa xe đã bị khóa lại.

Phó Dã đè cả người lên.

"Mẹ kiếp, em nghĩ lần này còn chiếm hời của lão tử được à? Phải hôn lại mới được."

Cố Vãn Vãn bị Phó Dã hôn đến suýt ngạt thở, nhưng lần này, cô lại dùng hai tay ôm lấy mặt người đàn ông, nghiêm túc nói:

"Phó Dã, em muốn sống tốt cùng anh."

Câu nói này quá đỗi nóng bỏng, cộng thêm ánh mắt trong veo đầy khao khát của Cố Vãn Vãn, trái tim Phó Dã bất chợt đau nhói.

Nhận ra mình dường như đã gây họa, Phó Dã đẩy Cố Vãn Vãn ra.

"Đừng lề mề nữa, mau sửa soạn đi."

Cố Vãn Vãn chỉnh lại vạt áo bị đẩy cao, ngọt ngào đáp:

"Vâng."

Phó Dã mặc bộ vest trắng mua tối qua, Cố Vãn Vãn cũng mặc bộ sườn xám mà Tạ Minh Lan tặng, đeo chiếc vòng ngọc. Vốn ít khi trang điểm, lần này cô còn trang điểm nhẹ, đi một đôi giày cao gót màu sáng, mái tóc dài đến eo vừa thẳng vừa mượt.

Ngũ quan và vóc dáng của cô vốn đã cực kỳ nổi bật, chỉ cần trang điểm một chút là ngay cả Phó Dã, người đã gặp vô số mỹ nhân, cũng phải ngẩn ngơ.

Nhất là đôi chân thon dài thẳng tắp ẩn hiện sau tà sườn xám và vòng eo mảnh mai, Phó Dã bất chợt nảy sinh ý muốn "kim ốc tàng kiều" .

Gió nhẹ thổi bay mái tóc của người phụ nữ, cô tinh xảo như bước ra từ trong tranh.

"Tôi phối đồ thế này không kỳ cục chứ?"

Cố Vãn Vãn đi đến trước mặt Phó Dã hỏi, chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay cô vô cùng bắt mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play