Cố Vãn Vãn vừa cúp điện thoại, Phó Dã đã thổi một hơi vào gáy cô, cảm giác tê dại lan ra khiến cô như muốn phát điên.

Cô định xem trong nhóm chat đại học đang bàn tán chuyện gì mà khiến Đổng Nguyệt Như phải sốt sắng gọi cho mình, nào ngờ Phó Dã đột nhiên nổi điên khiến chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống đất.

"Chết tiệt, đừng. . . căng. . . thẳng."

"Anh muốn giết em à!"

Cố Vãn Vãn không thể chiều theo ý Phó Dã, người đàn ông không chịu nổi nữa, lực tay đang siết eo cô càng mạnh hơn.

Hơn mười phút sau, Phó Dã cuối cùng cũng ôm Cố Vãn Vãn đã mất đi ý thức vào lòng rồi điều chỉnh lại hơi thở.

Người phụ nữ này đúng là yếu đuối, anh chỉ hơi mạnh bạo một chút đã ngất đi rồi.

Chiếc điện thoại rơi bên cạnh không ngừng vang lên tiếng thông báo tin nhắn mới. Phó Dã liếc mắt một cái đã thấy dòng chữ hiện lên trên màn hình: "Cố Vãn Vãn, ở bên một tên thợ hồ thì có tương lai gì chứ? Tuy tôi và Thôi Mộng Di đã ở bên nhau, nhưng nếu cô cho tôi ngủ cùng, tôi có thể bao nuôi cô làm tiểu tam."

Phó Dã khẽ cau mày, cô gái Cố Vãn Vãn này dám cắm sừng anh ư?

Phó Dã bấm bừa vài lần trên màn hình là mở được khóa.

Thực ra, mật khẩu này là do mấy hôm trước anh tình cờ thấy Cố Vãn Vãn mở khóa một lần nên đã nhớ kỹ.

Mở WeChat của Cố Vãn Vãn ra, có hơn 999 tin nhắn chưa đọc.

Phó Dã lướt xem vài tin, có ảnh tự sướng của đàn ông, ảnh khoe cơ bụng, ảnh chụp màn hình số dư tài khoản, thậm chí có kẻ còn gửi cả ảnh bộ phận nhạy cảm để chứng minh mình "to" cỡ nào. Cũng có phụ nữ nhắn tin chửi Cố Vãn Vãn là đồ đê tiện. . .

Phó Dã lại mở nhóm chat đại học, bắt đầu đọc từ tin nhắn đầu tiên của tối nay.

Mở đầu là Đỗ Văn Minh gửi thiệp mời đính hôn của anh ta và Thôi Mộng Di vào nhóm cựu sinh viên và tag tất cả mọi người.

Nhóm chat vốn đang im ắng bỗng dưng bùng nổ vì tin tức động trời này. Người chúc mừng, người hóng chuyện, kẻ nịnh bợ, đủ cả.

"Woa, Đỗ Văn Minh cậu đúng là có phúc thật đấy, trước thì có hoa khôi Cố Vãn Vãn làm bạn gái, sau lại có vợ là bạch phú mỹ, cậu đúng là hình mẫu đỉnh cao của đời người rồi."

"Vị hôn thê của cậu có phải là con gái nhà họ Thôi kinh doanh chuỗi khách sạn không? Lần trước tớ đến Đế Đô du lịch có ở đó, khách sạn ấy hoành tráng thật sự."

"Hồi đó tớ còn tưởng cậu và Cố Vãn Vãn sẽ cưới nhau chứ, hai người chia tay lâu chưa?"

Cả nhóm nhao nhao bàn tán, Đỗ Văn Minh trả lời:

"Tôi và Vãn Vãn đã chia tay trong hòa bình hơn một năm rồi. Trong hơn một năm qua, chúng tôi đều đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình, thậm chí Vãn Vãn còn đi trước tôi một bước, kết hôn rồi."

Lời này của Đỗ Văn Minh vừa được gửi đi, nhóm chat càng thêm sôi nổi.

"Rốt cuộc là người đàn ông thế nào mới cưới được hoa khôi Cố của chúng ta vậy?"

Mọi người đều hỏi đối tượng kết hôn của Cố Vãn Vãn là ai, Đỗ Văn Minh trả lời:

"Hình như là thợ hồ ở công trường, nhà ở nông thôn."

"Trời đất, thợ hồ á, cậu chắc không? Cố Vãn Vãn là hoa khôi của trường mình đấy."

"Chắc là ông chủ lớn thầu công trình thôi, hoa khôi Cố dù có sa sút đến đâu cũng không thể hạ mình gả cho một anh thợ hồ ở nông thôn được."

Đỗ Văn Minh tag Cố Vãn Vãn mấy lần, nhưng lúc đó cô đang bị Phó Dã giày vò. Trong nhóm bắt đầu có người thêm dầu vào lửa, an ủi Cố Vãn Vãn không cần trốn tránh, rằng làm thợ hồ cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, chỉ cần họ yêu nhau thật lòng là được.

Đỗ Văn Minh: "Chắc chắn là tình yêu đích thực rồi, đối phương hơn bốn mươi tuổi lại còn hói, trình độ tiểu học, đây không gọi là tình yêu đích thực thì là gì? Vãn Vãn, hôm anh đính hôn em nhất định phải đến nhé, để chúng ta cùng chứng kiến hạnh phúc của nhau, xem như không còn gì tiếc nuối."

[Cái gì? Lão già hơn bốn mươi tuổi? Lý lịch: nông thôn, thợ hồ, trình độ tiểu học, hói đầu? Đây là thảm cảnh gì thế này? Hoa khôi Cố, cô cũng tự hạ thấp mình quá rồi đấy? Cô thích gã ta ở mùi mồ hôi hay mùi hôi chân? Hay là gã có tài năng thiên bẩm, khiến cô sướng đến không chịu nổi? ]

[Khách sạn tổ chức lễ đính hôn có cho thợ hồ nông dân vào không? Hahaha có khi nào người toàn là bụi không? @Cố Vãn Vãn, xin lỗi tôi nói hơi thẳng, nhưng chồng cô xin nghỉ một ngày chắc bị trừ không ít tiền đâu nhỉ? Hay là đừng để anh ta đi nữa, tôi làm chồng cô một ngày cho. ]

[Mang cái gã mất mặt đó đến làm gì? Nhân viên vệ sinh trong khách sạn còn cao quý hơn hắn. ]

Nếu là người bình thường đọc những tin nhắn này, chắc chắn sẽ tức điên lên.

Phó Dã lộ vẻ "thì ra là thế", cảm thấy đám người này đúng là một lũ ngốc.

Bọn họ có vẻ như đang dè bỉu Cố Vãn Vãn, nhưng thực chất, chỉ có những kẻ ngốc nghếch mới đi bôi nhọ thứ mình không có được.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự không cam lòng của những gã đàn ông kia, và cả sự ghen tị của những người phụ nữ nọ.

Ánh mắt Phó Dã trĩu nặng nhìn Cố Vãn Vãn đang ngất lịm, rồi biến tất cả những tin nhắn vừa đọc thành trạng thái "chưa đọc" .

So với sự mỉa mai, lăng mạ của đám người kia, anh càng tò mò hơn về việc người phụ nữ này nhìn nhận sự tồn tại của anh như thế nào.

Giấc ngủ này Cố Vãn Vãn ngủ không hề yên giấc, trong mơ cô luôn cảm thấy người mẹ đã khuất của mình đang đứng giữa sương mù gọi tên cô.

"Vãn Vãn. . . Vãn Vãn. . ."

Cố Vãn Vãn cứ mãi đuổi theo bóng đen trong sương, cuối cùng cô cũng nắm được tay người đó, không ngờ quay đầu lại lại là một cái đầu lâu rỗng tuếch.

Cố Vãn Vãn sợ hãi tột độ, muốn bỏ chạy, nhưng cái đầu lâu không xương không thịt đó lại bóp chặt lấy cổ cô.

"Chết đi, mày chết đi cho tao! Sao tao lại sinh ra một thứ kinh tởm như mày, chết đi!"

Dù chỉ là mơ, cảm giác ngạt thở vẫn vô cùng chân thực.

"Cố Vãn Vãn, mau tỉnh lại!"

Cho đến khi giọng nói của Phó Dã vang lên bên tai, Cố Vãn Vãn đang chìm trong ác mộng mới bừng tỉnh, mở choàng mắt.

Cô thở hổn hển từng ngụm, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh lùng của Phó Dã.

Nhưng vào lúc này, nó lại mang đến cho cô một cảm giác an toàn vô cùng.

Lần đầu tiên trong đời, cô tỉnh dậy sau ác mộng mà có người ở bên cạnh.

"Em sao vậy?"

Phó Dã nhìn người phụ nữ đẫm nước mắt, rốt cuộc là cơn ác mộng thế nào mới có thể đẩy cô đến nông nỗi này.

Anh vừa dứt lời, một cái đầu bù xù đã dụi vào lòng anh.

"Phó Dã, em sợ lắm, cho em ôm một chút."

Cố Vãn Vãn nhắm nghiền mắt, những ký ức kinh hoàng trước khi mẹ cô qua đời cứ liên tục ùa về trong tâm trí.

Cố Hải Thông ngoại tình, mẹ cô mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng. Không thể trả thù gã đàn ông cặn bã đó, bà trút hết mọi căm hờn lên người Cố Vãn Vãn.

Đánh đập, bỏ đói, chịu lạnh đối với cô đã là chuyện thường ngày. Mẹ cô còn dìm đầu cô vào bồn nước, bỏ mặc cô một mình ngoài đường, thậm chí bán cô cho bọn buôn người. . .

May mà cô phúc lớn mạng lớn, lần nào cũng thoát nạn trong gang tấc.

Thế nhưng, những việc làm của mẹ ruột vẫn để lại một bóng ma tâm lý vô cùng nặng nề cho cô bé năm nào.

Đặc biệt là khi chứng kiến cảnh mẹ uống thuốc sâu tự tử, trước lúc lâm chung còn nguyền rủa rằng dù có thành ma cũng sẽ không tha cho cô, Cố Vãn Vãn lần đầu tiên cảm thấy đó không phải mẹ mình, mà là ác quỷ.

Sau khi mẹ mất, Cố Vãn Vãn luôn bị ác mộng hành hạ.

Người phụ nữ đó lúc sống không đối xử tốt với cô, chết rồi cũng không buông tha cho cô.

Dù Phó Dã đang mặc đồ ngủ, lồng ngực anh vẫn cảm nhận được hơi ẩm ướt.

Anh nhớ lại một vài chuyện cũ, cũng có một người phụ nữ lao vào lòng anh khóc nức nở, giọng mềm nhũn bắt anh dỗ dành.

Nếu Cố Vãn Vãn cũng như vậy, Phó Dã chắc chắn sẽ không keo kiệt.

Chỉ tiếc là vài chục giây sau, Cố Vãn Vãn đã rời khỏi vòng tay Phó Dã và nói với anh:

"Phó Dã, cảm ơn anh."

"Cảm ơn là phải dùng hành động, chứ không phải nói suông. Anh đang ngủ ngon, em không chỉ đánh thức anh mà còn đánh thức cả 'tiểu Phó Dã' nữa, em nói xem phải làm sao đây?"

Phó Dã vạch chăn ra để Cố Vãn Vãn nhìn cho rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play