Phó Dã nghiêng người về phía trước, nắm lấy cằm Cố Vãn Vãn, khiến cô bị ép phải nửa quỳ trên sàn:
"Anh ta có vấn đề tâm lý, liệt dương, xuất * sớm, là anh ta nói với em à?"
"Loại tôm tép như tôi làm sao có tư cách gặp Phó nhị thiếu, nhưng anh ta năm nay cũng phải hai mươi tám, hai mươi chín rồi chứ? Lại còn là người của gia đình giàu có, gánh vác sứ mệnh nối dõi tông đường, vậy mà lại sống thanh tâm quả dục, không có một scandal nào, rõ ràng là có vấn đề."
Nói xong, Cố Vãn Vãn muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông, không ngờ Phó Dã lại cố tình làm khó, tăng thêm lực ở tay.
Cô, người đang nửa quỳ trên sàn, bị kéo về phía trước, quỳ rạp trên đất, đầu ngẩng cao.
Phó Dã dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi của Cố Vãn Vãn:
"Cái miệng này xinh đẹp như vậy, sao lại cứ thích nói những lời khiến người khác không vui thế nhỉ."
Cố Vãn Vãn cảm thấy cằm mình đau như sắp trật khớp, khuôn mặt trắng nõn dưới sự giày vò của người đàn ông cũng trở nên ửng hồng.
"Ưm. . . tôi. . ."
Cố Vãn Vãn chưa kịp nói hết câu, trong miệng đã bị nhét một ngón tay.
Phó Dã xoay cổ tay, ấn vào vòm họng cô. Cố Vãn Vãn khó chịu rên lên vài tiếng, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
Còn Phó Dã thì lại hứng thú cúi đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên:
"Như thế này trông đáng yêu hơn nhiều."
Người đàn ông này quá đáng ghét, Cố Vãn Vãn tức giận cắn vào ngón tay anh.
Phó Dã nhanh chóng rút tay ra:
"Dám cắn tôi?"
"Cắn anh đấy, thì sao nào."
Cố Vãn Vãn hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đứng dậy, nhưng cô vừa quay người, cổ đã bị Phó Dã giữ lấy.
Người đàn ông chỉ cần hơi dùng sức, cả người Cố Vãn Vãn đã bị kéo lại. Trong đôi mắt sắc lạnh của anh lóe lên ngọn lửa kỳ lạ, không đợi Cố Vãn Vãn lên tiếng, anh đã thô bạo đẩy cô vào tường và hôn ngấu nghiến.
Không!
Đây không phải là một nụ hôn!
Mà là sự trừng phạt của một người đàn ông.
Anh gặm cắn đôi môi của Cố Vãn Vãn, đau đến mức cô phải r*n rỉ.
Cố Vãn Vãn định nhấc chân đá vào hạ bộ của Phó Dã, nhưng anh đã sớm phòng bị:
"Em yêu, anh không phải là tên ngốc Nguyễn Trạch đâu."
Cố Vãn Vãn vô cùng tuyệt vọng, sao anh ta lại biết được bước tiếp theo cô định làm gì chứ.
Cô bị Phó Dã hôn đến choáng váng, mềm nhũn. Mùa hè vốn đã nóng nực, hai người quấn lấy nhau càng làm mồ hôi đầm đìa. Nhưng mùi hương gỗ lạnh dễ chịu trên người Phó Dã lại khiến Cố Vãn Vãn say mê.
Cô nằm trên chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp trong phòng khách, nhìn người đàn ông giật phăng cà vạt, cởi áo sơ mi, rồi bắt đầu hành động một cách tàn nhẫn.
Dù Phó Dã đã che khuất ánh sáng trên đầu Cố Vãn Vãn, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ mồ hôi như mưa của anh.
Vừa gợi tình, vừa hoang dã, vừa mạnh mẽ, giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi.
Cố Vãn Vãn dùng móng tay cào vào vai Phó Dã, để lại những vết hằn hình trăng lưỡi liềm, lúc không chịu nổi còn cắn một cái.
Lần thứ ba Phó Dã đưa Cố Vãn Vãn lên đỉnh, điện thoại của cô reo lên.
Đầu óc cô trống rỗng, đến khi ý thức dần trở lại, cô phát hiện Phó Dã đã thay cô nghe điện thoại và bật loa ngoài.
Một giọng nữ lo lắng vang lên từ điện thoại:
"Vãn Vãn, cậu không sao chứ?"
Cố Vãn Vãn chưa kịp trả lời, người đàn ông phía sau đã áp sát vào lưng cô, khẽ cắn vào dái tai cô. Cảm giác bị đè nén khiến cô phải cắn chặt răng, nín thở vài giây mới có thể lên tiếng:
"Tớ không sao, Nguyệt Như, sao cậu lại gọi cho tớ muộn thế này?"
Đổng Nguyệt Như là bạn cùng phòng đại học của Cố Vãn Vãn, hai người rất thân thiết, đã từng hẹn nhau sau khi tốt nghiệp sẽ cùng mở một studio trang điểm. Nhưng trước khi tốt nghiệp, Đổng Nguyệt Như đã mang thai ngoài ý muốn, đành phải cưới chạy bầu.
Ban đầu, họ còn liên lạc mỗi tuần một lần, sau đó giảm dần thành một tháng, ba tháng, nửa năm. . .
"Cậu không sao là tốt rồi, tớ còn tưởng cậu buồn vì chuyện trong nhóm chat. Cậu đừng để tâm, sống tốt là được."
Đổng Nguyệt Như an ủi Cố Vãn Vãn, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Trong nhóm. . . ưm a. . ."
Cố Vãn Vãn dùng tay véo Phó Dã, ánh mắt cảnh cáo anh không được tiếp tục làm bậy:
"Trong nhóm xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vãn Vãn, cậu có thấy không khỏe không?"
Đổng Nguyệt Như nghe thấy giọng Cố Vãn Vãn có vẻ khác lạ, liền lo lắng hỏi.
"Vừa rồi va vào chân bàn, tớ không sao."
Cố Vãn Vãn xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố để chui xuống. Nếu để Nguyệt Như biết cô đang làm gì bây giờ, cô sẽ giấu mặt vào đâu.
May mà Đổng Nguyệt Như cũng không suy nghĩ nhiều, cô trả lời:
"Nói qua điện thoại cũng không giải thích hết được, cậu vào xem nhóm chat đại học của chúng ta đi."
---