Editor: HThanh.
Sau khi cắt kiểu tóc mới, Đàm Thu trông càng tràn đầy sức sống.
Ánh mắt tinh ranh, dáng vẻ đó có nói là ngốc nghếch cũng chẳng ai tin.
Ăn cơm xong, Tưởng Khiêu đưa cậu đến nơi mình vẫn thường luyện tập gần đây.
Đây là nơi anh ta đã chuẩn bị cho mình kể từ khi bước vào cái gọi là Vô Hạn Kinh Dị bất tận đó, nhưng nhìn bộ dạng này cũng biết người nọ chẳng luyện tập được bao nhiêu.
Sau đó, anh ta đã theo chủ nghĩa ‘sống cho hôm nay’.
Dù sao thì trước đây anh ta cũng đã có ý định buông xuôi, càng không có tâm trí để khổ luyện.
Nhưng giờ có ‘đùi vàng’ rồi, Tưởng Khiêu lại nghĩ đến chuyện này.
Dù sao thì nhìn vẻ ngoài, chỉ cần anh ta bám chắc cái đùi này, mạng sống chắc chắn sẽ được đảm bảo.
Tiếp theo đương nhiên phải luyện tập một chút, ít nhất là để đảm bảo mình không trở thành gánh nặng....
Không nói đâu xa, khi chạy thì ít nhất cũng phải theo kịp, không thể cứ để người khác cõng mãi được!
Anh ta liếc nhìn Đàm Thu thầm nghĩ, cậu Đàm của mình nhìn cũng không giống người có thể cõng anh ta đâu!
Nếu vì chạy không nổi mà chết trong trò chơi, anh ta dù có chết cũng phải tức đến sống lại!
Oan ức quá đi thôi.
"Cậu Đàm, cậu vào chơi một lúc không?"
Tưởng Khiêu vui vẻ chào hỏi.
"Thiết bị ở đây cứ dùng thoải mái, tôi đã mở quyền hạn cho cậu rồi."
Đàm Thu nhìn lướt qua, lắc đầu: "Không."
Tưởng Khiêu: "Cậu Đàm không luyện tập một chút sao?"
"Không." Cậu nói với vẻ đương nhiên.
"Tôi là một Dẫn đường yếu đuối."
Tưởng Khiêu: "....."
Đừng đùa nữa, lúc cậu đánh đập ma cà rồng, anh ta không thấy hai chữ ‘yếu đuối’ ở đâu cả....
Hơn nữa, cậu có biết chữ ‘yếu đuối’ viết thế nào không?
Nhân tiện nói về chuyện này….
"Vậy, cậu Đàm ngồi đây học bài nhé?"
Đàm Thu càng ngạc nhiên hơn.
"Tại sao phải học, tôi là một thằng ngốc mà!"
Tưởng Khiêu: "....."
Sáng tỏ rồi, cậu Đàm, cậu đang lười biếng đúng không!
Nhưng người ta có thực lực, có thể lười biếng một chút, còn anh ta thì không có quyền đó.
Chỉ đành khổ sở đi luyện tập, ngẩng đầu lên là thấy cậu đang ăn vặt.
Thấy anh ta nhìn qua, cậu còn nói với anh ta hai chữ: "Cố lên!"
Không, tôi không muốn, tôi muốn ‘hỏng máy’.
Luyện tập khổ sở quá.
Nhưng xem người khác luyện tập thì không khổ sở chút nào, Đàm Thu xem suốt nửa buổi chiều, gần như đã học được hết cách sử dụng tất cả các thiết bị ở đây.
Nhân tiện, cậu đã thêm cho Tưởng Khiêu một cái nhãn ‘gà con’, tuy rằng trước đây đã thấy anh ta không ra gì, nhưng giờ thì chắc chắn rồi, thể lực của anh ta chỉ tốt hơn người bình thường một chút.
Đây hoàn toàn là nhờ vào gen Lính gác, nếu không có gen này, giờ anh ta chắc còn thảm hơn.
"Tiểu Tưởng thiếu à, anh thế này mà cũng là Lính gác sao...."
"Không, cậu Đàm, trong mắt tôi, 80% Lính gác đều là đồ bỏ!" Tưởng Khiêu nói.
Đàm Thu giật giật khóe miệng nghĩ, không, là do anh đặc biệt ‘gà’ mà thôi.
Đàm Ngọc Vi chắc còn mạnh hơn anh ta, người ta còn là nữ Lính gác nữa.
Nhưng vì đây là tiểu đệ số một của cậu trong thế giới này, cũng là tiểu đệ duy nhất, Đàm Thu vẫn nhân từ không đả kích Tưởng Khiêu.
Ngược lại, cậu còn dạy anh ta một vài phương pháp hít thở, giúp anh ta thoải mái hơn một chút.
Tưởng Khiêu ghi nhớ rất kỹ, vô cùng biết ơn, hận không thể gọi thẳng là bố.
Cậu Đàm của anh ta thực sự quá đỉnh, thậm chí còn biết cả phương pháp này.
Chẳng trách cậu Đàm lười biếng như vậy mà vẫn mạnh đến thế, sau này anh ta có được như vậy không nhỉ?
Sự sùng bái của Tưởng Khiêu đối với Đàm Thu đã lên đến một mức độ nhất định, anh ta hoàn toàn không hỏi những câu hỏi như tại sao cậu lại giả ngốc.
Tất cả những điểm kỳ lạ chỉ có một lời giải thích, đó là cậu Đàm của tôi mạnh mà, cậu Đàm của tôi đỉnh mà....
Một vị đại thần làm những chuyện mà người phàm như họ không thể hiểu được, không phải là chuyện rất bình thường sao?
Đặc biệt là hôm nay, sau khi học được phương pháp hít thở, anh ta càng trở nên ‘chó săn’ hơn.
Thế nên đến tối, sau khi chiêu đãi xong, Tưởng Khiêu đích thân đưa Đàm Thu về, dáng vẻ đó khiến mọi người trong nhà họ Đàm đều câm nín, chuyện gì vậy chứ!
Thiếu gia Tưởng, sao anh lại có dáng vẻ của một ‘chó săn’ thế này, đây đâu phải là hình tượng của anh đâu!
Tuy nhiên, anh ta chẳng quan tâm họ nghĩ gì, dù có biết cũng chỉ thương hại sự ngu dốt của những người này.
Họ làm sao biết được cậu Đàm của anh ta lợi hại đến mức nào, anh ta tuy có bỏ tiền ra, nhưng cậu Đàm của anh ta đã cho mình hạt giống thưởng trong trò chơi, còn dạy anh ta phương pháp hít thở, đây là những thứ mà có tiền cũng không mua được!
Bây giờ Đàm Thu thậm chí còn không ăn cơm ở nhà họ Đàm, dù sao thì trên bàn ăn của gia đình này cũng chẳng yên tĩnh, cậu lười phải đối phó.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, cậu thường xuyên không thấy mặt, mỗi ngày về đều mang theo một đống đồ ăn vặt.
Đàm Ngọc Hồi tức điên lên.
"Rõ ràng là trong nhà không được phép ăn vặt, chúng ta đều phải lén lút, còn anh ta thì hay rồi, sợ người khác không nhìn thấy hay sao ấy."
Hiện tại cậu ta vẫn đang ngồi trên xe lăn, không tiện ném đồ, liền lại bắt đầu ‘rầm rầm’ đập xe lăn.
"Mấy người luôn nói tôi đừng nhắm vào anh ta, nói anh ta là một thằng ngốc chẳng hiểu gì, bây giờ thì hay rồi, thằng ngốc đó bám được nhà họ Tưởng."
"Bám được nhà họ Tưởng cái gì, chẳng qua là một Tưởng Khiêu mà thôi, nó còn chưa tiếp xúc với chuyện làm ăn của gia đình, cả tinh cầu chính ai mà chẳng biết nó ngu ngốc."
Đổng Thu Mạn bị cậu ta chọc cho tức không nhẹ.
"Con không thể học hỏi chị con, kiềm chế một chút được sao."
Đàm Tử Huyên ngồi ở một bên khác, lúc này mới lên tiếng.
"Chẳng qua là một món đồ chơi, thiếu gia Tưởng chắc cũng chỉ cảm thấy mới lạ, muốn mang theo chơi vài ngày mà thôi. Hơn nữa, dù có cho anh ta chút quan hệ, anh ta có thể làm gì, anh ta là một thằng ngốc... Có lẽ ngay cả khi đứng trước mặt anh ta mà bày mưu tính kế, anh ta cũng chẳng tính toán được cái gì ra hồn đâu."
"Nhưng con không thể nuốt trôi cục tức này!" Đàm Ngọc Hồi nói.
"Tại sao một thằng ngốc như anh ta lại được ăn vặt thoải mái như vậy trong nhà."
"Muốn ăn lúc nào mà chẳng có người mua cho." Đổng Thu Mạn đau đầu nói.
"Hơn nữa con từ nhỏ đã có tiền tiêu vặt riêng, ghen tị với nó làm gì. Chắc cũng chỉ được một thời gian thôi, đợi đến khi thiếu gia Tưởng cảm thấy nó nhàm chán và không đến tìm nó nữa, nó còn có tiền để tiêu không."
Đàm Ngọc Hồi lập tức vui vẻ.
"Đúng rồi, bản thân nó không có tiền tiêu vặt."
Từ đơn giản sang xa hoa thì dễ, từ xa hoa sang đơn giản thì khó mà….
"Mình sẽ chờ đến ngày thằng nhóc đó không còn đồ ăn vặt nữa."
Những ngày tiếp theo, Đàm Thu phát hiện ra rằng mỗi khi cậu về, ánh mắt của Đàm Ngọc Hồi nhìn mình lại thay đổi.
Có chút đắc ý, có chút mong đợi rồi lại thất vọng.
"Chẳng biết bị làm sao nữa."
Đàm Thu cũng lười để ý đến cậu ta.
Cậu chỉ ra ngoài đi dạo, ăn uống, vì là một thằng ngốc nên cũng không cần phải đối phó với ai.
Chỉ có một mình Tưởng Khiêu biết sự thật, còn không cần cậu phải động não đối phó, ngược lại còn có thể giúp mình xử lý nhiều chuyện vặt vãnh.
Cuộc sống trôi qua vô cùng êm đềm.
Đến ngày, tự nhiên có người nhắc nhở cậu hôm nay không được ra ngoài, vì phải đi dự tiệc.
Quần áo sẽ có người mang đến, bao gồm cả một số phụ kiện như kẹp cà vạt, cũng được chuẩn bị sẵn.
Đàm Thu chỉ cần mặc vào là có thể ra ngoài, không cần phải lo lắng gì cả.
Người dẫn họ đi hôm nay là thiếu gia cả của nhà họ Đàm, tức anh trai ruột của Đàm Tử Nhan, là Đàm Ngọc Thịnh.
Nghe nói buổi tiệc lần này toàn là người trẻ tuổi, do nhà họ Tưởng tổ chức.
Sở dĩ buổi tiệc này lại giống như một buổi xem mắt hoàn toàn là vì có tin đồn nói rằng Hoắc Cảnh Hành cũng sẽ đến.
Mà vị thiếu gia cả nhà họ Hoắc này không chỉ có gia thế hiển hách, bản thân cũng có năng lực vượt trội, ở tuổi còn trẻ đã thành lập công ty lớn như Hoắc thị, hơn nữa còn là một Lính gác cấp SS.
Đây quả là đối tượng trong mơ của tất cả các Dẫn đường, vừa nghe tin anh sẽ đến, và dường như có ý định tìm một đối tượng có tinh thần lực tương đối phù hợp, tất cả mọi người đều phấn khích.
Bất kể là thật hay giả, cũng phải đến thử vận may.
Nguyên chủ không nói gì khác, nhưng tinh thần lực cũng là cấp S cộng thêm vẻ ngoài xuất sắc, nên lại được mọi người nhớ đến.
Hơn nữa, sự ngốc nghếch của nguyên chủ chỉ là do bị sốt làm hỏng não nên trở nên không thông minh, vẫn có sự khác biệt với một người ngốc thật sự, vì vậy cũng được nhà họ Đàm đưa theo.
Đàm Tử Huyên liếc nhìn Đàm Thu bên cạnh, trong lòng có chút khó chịu.
Lẽ ra nên dùng thằng ngốc này để tính kế chuyện của Tiêu Trác Nhiên, kết quả sau đó không những không thành công làm hỏng chuyện của hắn và Đàm Tử Tình, mà ngược lại còn khiến cậu được chú ý.
Hơn nữa, còn vì thế mà thu hút sự tò mò của Tưởng Khiêu.
Cô ta đã đi hỏi thăm, ban đầu gia đình đã chuẩn bị cho Đàm Thu một bộ vest trắng, kết hợp với mái tóc đen mềm mại ban đầu sẽ khiến cậu trông rất ngoan ngoãn.
Kết quả là chỉ vì Tưởng Khiêu dẫn người đi nhuộm tóc trắng, họ cũng không nhuộm lại, ngược lại còn chẳng ngại phiền phức mà thay đổi phong cách quần áo, giờ đây cả người trông càng trẻ trung năng động, tràn đầy sức sống.
Cũng rất nổi bật….
Dù sao thì trong số những người đến hôm nay, chắc chắn sẽ có rất ít người nhuộm tóc trắng.
Đàm Thu giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của cô ta, dù sao cậu cũng nghĩ một thằng ngốc thì không nên quá nhạy bén.
Cậu ngáp một cái, chuẩn bị chợp mắt một lát, tối qua trò chơi đó vui quá, cậu đã chơi thâu đêm không ngủ, hôm nay ban ngày cũng không ngủ bù được, giờ thì hơi buồn ngủ rồi.
Cảnh này lại càng khiến Đàm Tử Huyên bực bội hơn, đẹp trai thì có ích gì, cũng vẫn là một thằng ngốc.
Nếu khuôn mặt này là của cô ta....
Đến nơi, Đàm Thu không cần ai gọi cũng tự tỉnh, tự mình xuống phi thuyền.
Đàm Ngọc Thịnh và Đàm Tử Nhan đi từ một chiếc phi thuyền khác đến, dẫn họ vào bên trong.
Bốn người cùng nhau bước vào, không lâu sau, Đàm Ngọc Thịnh bị bạn bè gọi đi, Đàm Tử Huyên đương nhiên không muốn dẫn theo một thằng ngốc là cậu, nên cũng quay người tìm cớ rời đi.
Chỉ có Đàm Tử Nhan, đúng như những gì đã nói trước đó, đi đâu cũng dẫn theo Đàm Thu.
Cậu nhìn lướt qua xung quanh, không thấy Tưởng Khiêu, chắc là đang bận chuyện gì đó.
Dù sao thì hôm nay là ở nhà của anh ta, dù có không quản chuyện gì đi nữa thì cũng sẽ có một vài việc rơi xuống đầu.
Cậu cũng không bận tâm đến tiểu đệ nữa, mà chỉ đi theo sau Đàm Tử Nhan một cách vô tư.
Khi Đàm Tử Nhan dừng lại để trò chuyện với mọi người, thỉnh thoảng cũng nhắc đến Đàm Thu.
Trong những dịp như thế này, dù có ai biết chuyện cậu là một thằng ngốc, cũng không thể nói thẳng ra mặt, vì vậy bầu không khí cũng coi như hòa hợp.
Cũng có người đang trò chuyện khẽ.
"Vị kia vẫn chưa đến sao?"
"Chưa thấy đâu."
Đàm Thu nghe thấy một người khác nói.
"Không biết tin này có chính xác không, chỉ là có khả năng đến... nhưng anh ta có mối quan hệ tốt với nhà họ Tưởng, nên rất có thể là thật."
Cậu ngáp một cái đầy vẻ mệt mỏi, thực sự cậu không có hứng thú với những chuyện này.
Trên lầu, Hoắc Cảnh Hành vừa nhìn đã thấy mái tóc trắng nhỏ đó.
Hôm nay anh cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, là một thiếu niên xinh đẹp và tinh tế.
Người này chắc cũng giống anh, không mấy hứng thú với những dịp như thế này.
Nhìn vẻ mặt thờ ơ đó, đôi mắt chỉ sáng lên khi nhìn thấy đồ ăn.
Anh là một Lính gác cấp cao, dù ở cách xa như vậy, vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở dưới lầu.
Mặc dù phần lớn thời gian anh sẽ chọn lọc bỏ qua, nhưng hôm nay, anh đã nghe thấy ‘mái tóc trắng nhỏ’ trong đó.
"Chính là cái cậu tóc trắng đó hả? Nhìn không giống một thằng ngốc chút nào!"
"Đúng là không giống mà!" Một người bên cạnh nói.
"Nếu cậu ta giống như Tiêu Trác Nhiên mà không nhận ra thì đúng là ngốc thật rồi, nghe nói người này còn có thể giao tiếp đơn giản, lúc đó còn chỉ đường cho họ Tiêu... đến khi anh ta đi tỏ tình nói là thích Đàm Thu, người nhà họ Đàm bối rối nói cậu ta là một thằng ngốc thì anh ta còn không tin, cứ tưởng người ta không muốn gả một Dẫn đường cấp S cho anh ta."
"Dáng vẻ đúng là đẹp thật, lại còn là Dẫn đường cấp S, tiếc là một thằng ngốc."
Hoắc Cảnh Hành khẽ cau mày, những người này nói to như vậy làm gì, không thấy người ta sắp đi đến gần họ rồi sao, chỉ một lát nữa là đến khoảng cách có thể nghe thấy rồi.
Cho dù là một thằng ngốc, nghe thấy những lời này cũng sẽ....
Tuy nhiên, khi nhìn lại mái tóc trắng nhỏ kia, cậu vẫn đang chăm chú nhìn chiếc bánh kem lớn trên bàn.
Vừa bước chân theo sau nữ Dẫn đường phía trước một cách vô hồn, đi nhầm người cũng không hề hay biết.
Trông ngốc nghếch....
"Hiếm có thật, cậu lại cười đấy."
Tưởng Chiếu tranh thủ lúc rảnh rỗi đi qua, nhìn thấy cảnh tượng ‘tảng băng tan chảy’ này, không khỏi kinh ngạc.
"Ở dưới có chuyện gì vậy?"
Hắn thò đầu xuống nhìn, vừa hay thấy đứa em trai ngốc nghếch của mình đang vui vẻ chạy về phía một người, miệng còn gọi.
"Cậu Đàm, cậu Đàm."
Chạy theo, còn bận rộn trước sau.
Vô cùng nhiệt tình.
"Chậc, thằng nhóc đó đối xử với anh ruột nó còn chẳng chu đáo như vậy."
Khóe miệng Hoắc Cảnh Hành khẽ cong lên, thấy hai người họ chạy đến phía sau một cây cột rồi khuất dạng, mới nói.
"Tôi ra vườn sau một lát."