Buổi sáng 9 giờ, Tống Huyên Hòa bấm thời gian xuống lầu, không ngờ lại gặp Tiêu Uyên Mục ở phòng khách.
Khoảng thời gian này của mùa hè, nắng đã lên rực rỡ, ánh nắng chói chang từ cửa sổ kính lớn của sân vườn chiếu vào, khiến cả phòng khách trở nên sáng sủa, cũng xua tan đi vẻ lạnh lẽo quanh người Tiêu Uyên Mục.
Khi hắn ngước mắt khỏi cuốn sách nhìn về phía cậu, ánh nắng xiên ngang điểm xuyết đôi mắt hắn, lấp lánh vô cùng, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.
Tiêu Uyên Mục nhìn Tống Huyên Hòa đang đứng trên bậc thang, thấy cậu cứ ngẩn ngơ nhìn mình, đầu ngón tay đang ấn trên trang sách khẽ run lên, rồi hắn quay mặt đi ngay, giấu đi ánh mắt băng giá.
Bởi vì khuôn mặt này và những ánh mắt như của Tống Huyên Hòa, từ nhỏ đến lớn hắn đã gặp quá nhiều.
Hắn biết bên trong những ánh mắt đó chứa đựng điều gì, không ngoài sự si mê, kinh ngạc, hoặc chỉ là những ham muốn đáng ghê tởm.
Huống chi, thân phận không nơi nương tựa, không cha không mẹ của hắn lại quá dễ dàng để những người có ánh mắt như vậy không hề kiêng nể mà ra tay với hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT