Nguyệt Nha lau đôi mắt đỏ hoe, vừa ấm ức vừa bất lực: "Vậy nếu con nhớ mẹ thì sao?"
"Nếu con nhớ mẹ, con có thể dùng vòng tay gọi điện cho mẹ." Khương Niệm chỉ vào chiếc vòng tay trên cổ tay Nguyệt Nha: "Con có biết gọi cho mẹ không?"
"Con biết ạ." Nguyệt Nha chạm vài cái, Khương Niệm liền nhận được cuộc gọi từ bé: "Nguyệt Nha giỏi lắm. Ngày mai nếu con nhớ mẹ, con nói với cô Miêu Miêu rồi liên lạc với mẹ nhé, được không?"
Mắt Nguyệt Nha long lanh nước: "Con có thể gọi cho mẹ khi con nhớ mẹ không?"
"Được chứ." Khương Niệm dừng một chút: "Nhưng Nguyệt Nha phải cố gắng học hỏi các bạn khác, trở thành một bạn nhỏ dũng cảm, tự lập nhé."
Nguyệt Nha lau mắt, cố nén tiếng khóc và nói: "Con sẽ cố gắng."
Rồi bé nói yếu ớt một câu: "Nhưng... nhưng con không đảm bảo đâu."
"Được rồi." Khương Niệm ôm Nguyệt Nha, hôn lên má trắng mềm của bé. Sao mà đáng yêu thế này?
Nguyệt Nha nằm trong lòng Khương Niệm như một chú ếch nhỏ, nắm chặt quần áo của Khương Niệm. Bé rất sợ ở một mình, nhưng nếu bé không ngoan, mẹ sẽ bị bắt đi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play