Đổ đầy nước xong, Tạ Tạ là người xuất phát đầu tiên. Cậu bé cắm đầu chạy về đích, rõ ràng đã quên lời dặn dò tỉ mỉ của mẹ.
"Tạ Tạ, con đi chậm thôi." Hạ Vũ bất lực nhìn nước bắn tung tóe: "Hóa ra nãy giờ tôi nói một mình à."
"Hahaha, cười chết mất." Trương Giang nhìn Tạ Tạ chạy nhanh như bay, đến mức tạo thành một hình ảnh hài hước là người chạy trước, nước đuổi theo sau.
Khi cậu bé chạy đến đích và tháo mũ ra, phát hiện bên trong trống rỗng. Cậu ngơ ngác nhìn chiếc cốc: "Nước của cháu đâu rồi?"
Tạ Tạ cố gắng đổ vài giọt nước còn sót lại trong cốc vào cốc đong, nhưng thử mãi không được. Cậu bé bực mình lớn tiếng hỏi mẹ: "Mẹ ơi, có phải mẹ không đổ nước vào cho con không?"
Hạ Vũ đầy vạch đen trên đầu: "Con tự xem trên mũ của con kìa, nước vẫn đang nhỏ tong tong, văng ra hết rồi còn đổ thừa cho mẹ!"
Tạ Tạ ngớ người nhận ra mình chạy quá nhanh nên nước văng hết: "Sao lại văng ra ạ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play