Sau khi lắp đầy giỏ, cả gia đình bốn người dưới ánh mặt trời lặn từ từ trở về nhà. Từ thấp đến cao, họ giống như một hàng tín hiệu di động.

Tiếp đó là cảnh nấu bữa tối, bắt cá, ăn mận dưới gốc cây. Mỗi cảnh đều rất ấm áp, đặc biệt là cảnh hai đứa trẻ ngồi dưới bóng cây tán gẫu về tương lai, khiến mọi người cười ra nước mắt.

Cậu anh trai hỏi Nguyệt Nha: "Em gái, lớn lên em muốn làm gì?"

Nguyệt Nha vắt óc suy nghĩ một lúc: "Em muốn làm đầu bếp."

Cậu anh trai ngẩn người: "???" Sao không giống lời thoại chút nào?

Không đợi cậu anh trai sửa lời, Nguyệt Nha đã bắt đầu tưởng tượng: "Em làm đầu bếp thì có thể ngày nào cũng ăn đùi gà to..."

Nghe lời của Nguyệt Nha, Khương Niệm vừa bất lực vừa buồn cười. Có vẻ như bé lại thèm ăn đùi gà rồi.

Mặc dù lời thoại không đúng, nhưng hiệu quả mang lại rất tốt, nên đạo diễn không bắt bé quay lại.

Những cảnh quay ở làng quê đều làm nổi bật sự ngây thơ của trẻ con và không có nhiều lời thoại, không khó đối với Nguyệt Nha. Nhưng sau đó, khi chạy trốn, bé phải thể hiện sự tuyệt vọng và sợ hãi của cảnh sinh ly tử biệt, thì lại rất khó.

Nguyệt Nha không thể nhập vai, kéo dài mất mấy ngày. Cuối cùng, Khương Niệm không còn cách nào khác, đành phải dùng một chút thủ đoạn không hay, khơi gợi lại một chút ký ức không tốt của bé.

Nguyệt Nha vừa nghĩ đến việc mẹ không cần mình nữa, đã khóc rất thảm thiết, rất tuyệt vọng. Điều này khiến những người xung quanh phải kinh ngạc về khả năng diễn xuất của bé.

Chỉ có Khương Niệm biết, Nguyệt Nha thực sự sợ cô sẽ biến mất.

Sau khi quay xong, cô ôm Nguyệt Nha ngồi vào một góc vắng người để dỗ dành bé: "Mẹ đã sai rồi, mẹ không nên làm Nguyệt Nha buồn. Nguyệt Nha có thể tha thứ cho mẹ lần này được không?"

Nguyệt Nha biết mẹ làm như vậy là vì bé quay phim. Bé bám chặt lấy Khương Niệm, vừa nấc vừa nói: "Tha thứ cho mẹ."

"Ông đạo diễn này quay phim chẳng vui chút nào." Nguyệt Nha chỉ vào ngực mình: "Chỗ này... chỗ này không thoải mái."

"Xin lỗi, xin lỗi con. Sau này không quay nữa." Khương Niệm nhẹ nhàng lau nước mắt cho Nguyệt Nha: "Mẹ phải làm gì thì con mới cảm thấy thoải mái hơn?"

Nguyệt Nha hít hít mũi: "Mẹ hôn con đi ạ?"

Khương Niệm ngẩn người: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"

Đôi mắt Nguyệt Nha ngập nước chớp chớp, lóe lên một tia ranh mãnh: "Thêm một cái đùi gà lớn nữa."

Khương Niệm hôn lên má Nguyệt Nha: "Được, chúng ta đi mua ngay."

Nguyệt Nha vừa khóc vừa ra yêu sách: "Phải chiên giòn rụm ấy ạ."

Khương Niệm: "…Được."

Ai bảo cô đã chọc giận cô bé chứ?

Đến tiệm thức ăn nhanh, Nguyệt Nha ăn một phần đùi gà rán, rồi còn đòi thêm cánh gà, khoai tây chiên, bánh tart trứng, kem nữa.

Khương Niệm nghiến răng, quyết tâm tháng này không cho bé ăn nữa.

Nguyệt Nha vẫn chưa biết "nguồn vui" sắp tới của mình đã bị cắt. Bé vui vẻ ăn bánh tart trứng. Vị ngọt ngào thơm ngon làm bé quên đi những chuyện không vui khi đóng phim. Miệng bé đầy thức ăn, nói không rõ lời: "Mẹ ơi, cái này ngon lắm ạ."

Khương Niệm nhìn chiếc bánh tart trứng nướng giòn mềm: "Khi nào chúng ta về thành phố A, mẹ sẽ mua một cái lò nướng về làm cho con ăn."

Nguyệt Nha mong chờ gật đầu: "Muốn về nhanh nhanh ạ."

Khương Niệm nhướng mày nhìn Nguyệt Nha chủ động đòi về: "Muốn về đi học mẫu giáo rồi sao?"

Nguyệt Nha đau khổ sụp vai. Mẹ thật là xấu.

Sau khi cảnh quay của Nguyệt Nha kết thúc, cảnh quay của Khương Niệm cũng đi đến hồi kết. Cô theo nữ phụ lộng hành, tưởng rằng sẽ thành công leo lên vị trí cao hơn. Nào ngờ bị nữ phụ đẩy ra hứng tội, cuối cùng bị đánh "nhất trượng hồng" rồi quấn trong chiếu cỏ vứt vào bãi tha ma.

Vì bối cảnh cuối quá đẫm máu, Nguyệt Nha sợ hãi khóc òa lên. May mà Trương Viên đã kịp thời đưa bé ra ngoài, nếu không sẽ làm hỏng cảnh quay.

Sau khi quay xong, Khương Niệm nhận bao lì xì "đóng máy" của đoàn phim và cảm ơn mọi người: "Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn phó đạo diễn, cảm ơn chị Tư Nguyệt, cảm ơn anh Lưu..."

Trang Tư Nguyệt có ấn tượng khá tốt với Khương Niệm, người đóng vai nha hoàn của mình: "Mai đi rồi sao?"

Khương Niệm nói: "Vâng, sáng mai em về thành phố A."

Cô chỉ là một diễn viên phụ, quay xong thì đi thôi, không như các diễn viên chính được đạo diễn tổ chức tiệc đóng máy.

Trang Tư Nguyệt gật đầu: "Vậy khi nào rảnh thì liên lạc nhé."

"Vâng, chị Tư Nguyệt." Mặc dù hai người đã kết bạn, nhưng bình thường chẳng bao giờ nói chuyện, nên Khương Niệm cũng không coi lời đó là thật.

Khương Niệm nói xong, lại chào đạo diễn và những người khác một lần nữa để giữ mối quan hệ, sau này còn có cơ hội: "Đạo diễn, vậy tôi về dọn đồ đây."

Phó đạo diễn gật đầu: "Có gì liên lạc nhé."

Tiểu Lưu và các chuyên viên trang điểm thì chân thành hơn: "Về thành phố A gặp nhé."

"Vâng." Khương Niệm sợ bộ đồ đỏ sẽ làm Nguyệt Nha sợ, nên vội chạy vào nhà vệ sinh lau máu giả trên mặt, thay quần áo rồi chạy ra ngoài tìm Nguyệt Nha.

Khi cô ra ngoài, trời đã tối hẳn. Ánh đèn trong khu phim trường đã bật sáng. Ánh sáng vàng vọt từ những chiếc đèn lồng cổ kính phác họa nên phong cảnh của một thành phố cổ.

Cô xách đồ đi ra ngoài, từ xa đã thấy Trương Viên và Nguyệt Nha đang ngồi trên một chiếc ghế đá. Cô bé đang nấc lên, hít hít mũi.

Khương Niệm vội chạy tới. Đến gần, cô thấy mắt cô bé sưng húp: "Nguyệt Nha?"

Nguyệt Nha nghe thấy giọng mẹ, ngẩng đầu nhìn Khương Niệm, nước mắt lập tức tuôn ra. Nhưng bé lại cố gắng hít mũi, không được khóc, mẹ sẽ không thích đâu.

"Cuối cùng bạn cũng ra rồi." Trương Viên vội vàng buông Nguyệt Nha ra: "Con bé cứ tưởng họ thật sự đánh bạn, đòi chạy vào giúp bạn đánh người ta. Tôi phải khó khăn lắm mới cản được."

Được buông ra, Nguyệt Nha như một viên đạn nhỏ lao về phía Khương Niệm. Bé muốn ôm lấy Khương Niệm nhưng lại sợ làm đau cô, nên chỉ đứng cách nửa mét, mắt ngấn lệ nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Mẹ có đau không ạ?"

"Mẹ không sao." Khương Niệm ngồi xổm xuống nhìn Nguyệt Nha mắt ngấn lệ. Trái tim cô mềm nhũn. Đúng là con ruột thì mới thương mình: "Buổi chiều mẹ đã nói với con rồi mà, tất cả chỉ là giả thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play