Khương Niệm hỏi lại một lần nữa: "Thật sự không cần sao?"
"Con nói không cần mà." Nguyệt Nha nói bằng giọng non nớt xong thì phát hiện giọng nói này rất quen, cô bé quay đầu lại thật nhanh, nhìn thấy Khương Niệm thì mắt sáng lên: "Là mẹ!"
Nguyệt Nha đứng dậy nhảy lên ôm lấy Khương Niệm, ngước đầu nhìn cô: "Sao mẹ lại đến đây?"
Khương Niệm ôm cô bé: "Mẹ nhớ con."
"Mẹ nhớ con à?" Nguyệt Nha vui sướng xoay vòng vòng: "Con cũng nhớ mẹ."
Cô bé xoay xong thì đưa cái rổ nhỏ trong tay cho Khương Niệm: "Mẹ xem này, dâu tây con trồng đó."
Khương Niệm nhìn trong rổ có hơn chục quả dâu tây, đỏ au nhìn rất ngọt ngào: "Con trồng hết sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play