Khương Niệm vốn là một diễn viên vô danh. Sau khi đóng xong một vai tỳ nữ phụ, cô tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn. Đêm qua, trước khi ngủ, cô đọc một cuốn tiểu thuyết về giới giải trí. Ngay chương đầu, nữ chính đã tỏa sáng rực rỡ và chèn ép nhân vật phụ nữ cùng công ty từng đắc tội với cô ấy, khiến nhân vật này không có chút sức phản kháng nào.
Nhân vật phụ kia tự chuốc họa nên bị loại cũng không có gì đáng trách. Nhưng cô ta lại có cùng tên với cô, nên cô cảm thấy khó chịu và không đọc tiếp. Tối đó, cô than phiền vài câu với bạn bè, không ngờ sáng ra đã xuyên vào đúng nhân vật phụ đó.
Trong tiểu thuyết, nhân vật phụ này xuất hiện rất ít nên Khương Niệm không hề biết rằng cô ta còn có một đứa con. Nhìn cô bé đang hoảng sợ, nhất thời cô không biết phải làm gì.
Thấy cô mím chặt môi không nói gì, cô bé tưởng mẹ đang giận vì đã đánh thức mẹ dậy.
Cô bé vội vàng cúi đầu, căng thẳng nắm chặt chiếc áo phông rộng thùng thình, đôi mắt hạnh đen láy ướt đẫm nước, hàng mi dài cong vút treo những giọt lệ trong suốt, run rẩy chực rơi. Cô bé hít hít mũi, giọng nức nở nhận lỗi: “Mẹ, con... con sai rồi, đừng đánh con...”
Khương Niệm giật mình. Nhân vật phụ này còn ngược đãi trẻ con nữa sao?
Con gái là những thiên thần nhỏ, đáng lẽ phải được nâng niu, cưng chiều trong lòng bàn tay, sao lại có thể bắt nạt một đứa bé gái được? Khương Niệm đau lòng bước đến, định dỗ dành đứa bé. Nhưng còn chưa đến gần, cô bé đã rụt rè lùi lại, cơ thể run rẩy không ngừng.
Cô bé cúi gằm mặt xuống, từng sợi tóc cũng toát lên vẻ sợ hãi: “Mẹ đánh, đánh nhẹ thôi...”
Thấy cô bé quá sợ mình, Khương Niệm không dám lại gần. Cô cố gắng làm dịu giọng, dỗ dành: “Mẹ không đánh con đâu.”
Rõ ràng cô bé đã bị đánh nhiều đến mức sợ hãi. Đôi mắt long lanh nước co rúm lại, tránh ánh mắt của cô. Bé cắn chặt môi không dám khóc thành tiếng, vì mẹ không cho phép bé khóc, khóc là sẽ bị đánh.
Khương Niệm thấy sự từ chối rõ ràng trên người cô bé, không cố gắng lại gần mà nhẹ nhàng nói: “Mẹ đi dọn dẹp bên ngoài. Khi nào dọn xong con hãy ra ngoài nhé?”
Cô bé cúi đầu nhìn mũi chân, hai tay nắm chặt gấu áo phông bẩn, không dám nhúc nhích.
Thấy cô bé vẫn còn sợ, Khương Niệm đoán chắc bé đã bị tổn thương tâm lý. Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà nhân vật phụ kia cũng xuống tay được, đúng là nghiệp chướng!
Để cô bé tin rằng cô sẽ không đánh bé, Khương Niệm nói xong những lời nhẹ nhàng rồi rời khỏi phòng, để bé từ từ bình tĩnh lại.
Cô bé ngơ ngác, chớp chớp đôi mắt đen to tròn, không dám tin nhìn Khương Niệm đã đi ra ngoài. Mẹ không đánh bé, mẹ không giận nữa sao?
Khương Niệm đi ra phòng khách, nhíu mày nhìn bãi chiến trường ngổn ngang trên sàn. Vốn là người thích sạch sẽ, cô không thể chịu nổi, bèn tìm túi rác bắt đầu dọn dẹp.
Nhân vật phụ này dạo gần đây lại bắt đầu gây chuyện, không biết tìm đâu ra một người chị nói là có thể giúp cô ta quay lại giới giải trí. Cô ta ngày nào cũng uống say mèm mới về, căn nhà bẩn thỉu như một cái ổ chó. Khương Niệm cần phải dọn dẹp sạch sẽ.
Cô bé từ từ nhích đến cửa, thập thò nhìn Khương Niệm. Lần này mẹ thật sự không đánh bé nữa sao?
Khương Niệm bắt được ánh mắt dò xét của cô bé. Cô quay đầu nhìn lại, thấy ngay ánh mắt bối rối của bé.
Cô bé không ngờ bị mẹ phát hiện, hoảng sợ rụt người vào trong phòng. Bàn chân nhỏ dẫm phải một cái chai nhựa trên sàn, ngã lộn nhào. Cô bé thấy mông đau nhói, nóng rát như bị lửa đốt. Bé bặm môi lại, muốn khóc nhưng không dám, vì mẹ ghét nhất là bé khóc.
Khương Niệm hoảng hốt kêu lên, vội vàng đi tới đỡ cô bé dậy: “Có bị đau không?”
Vừa chạm vào, cô bé lập tức cứng người lại, hình như lại bị cô dọa sợ. Cô thở dài bất lực: “Đừng sợ, mẹ không mắng con.”
“Có đau không? Mẹ xoa cho nhé?” Khương Niệm đưa tay định xoa mông cho bé, nhưng cô bé tránh đi, lùi về đứng nép vào tường, không dám đến gần cô.
Khương Niệm lục lại ký ức của nhân vật phụ, nhẹ nhàng gọi tên bé: “Nguyệt Nha.”
Tên ở nhà của cô bé là Nguyệt Nha, một cái tên rất dịu dàng và dễ thương. Khương Niệm nhẹ nhàng gọi hai tiếng: “Nguyệt Nha, vừa rồi có đau không? Nếu đau thì nói với mẹ nhé.”
Nguyệt Nha sợ bị mắng, không dám không trả lời, lắp bắp nói với giọng mềm nhũn: “Không, không đau...”
Khương Niệm nhìn sự sợ hãi bao trùm toàn thân Nguyệt Nha, trong lòng thở dài.
Lúc dọn dẹp nhà cửa, cô cũng đã nhân tiện sắp xếp lại tình hình của nhân vật phụ. Trong sách, nhân vật phụ được miêu tả là trẻ đẹp nhưng không có đầu óc, bị người khác hãm hại mặc váy giống hệt nữ chính đến dự tiệc sinh nhật của cô ấy, trực tiếp đắc tội với nữ chính cùng công ty rồi bị vùi dập thảm hại.
Đó chỉ là nội dung trong sách, nhưng trong đầu cô còn một phần ký ức của nhân vật phụ sau đó. Sau khi bị nữ chính phong sát, nhân vật phụ không còn công việc trong giới giải trí. Thực ra, nếu cô ta an phận, rút khỏi giới giải trí và tìm một công việc ổn định thì cuộc sống cũng sẽ rất tốt.
Nhưng cô ta, người đã bước chân vào giới giải trí từ năm 18 tuổi, đã bị sự hào nhoáng giả tạo nơi đó làm cho lóa mắt. Cô ta định dựa vào một phú nhị đại để có tài nguyên, nhưng lại vô tình đi nhầm phòng.
Bị lợi dụng xong, nhân vật phụ tức giận nhưng không có chỗ nào để đòi lại công bằng. Không lâu sau, cô ta phát hiện mình có thai. Vì nhà nước có trợ cấp thai sản, nhân vật phụ không có thu nhập đã nảy ra ý định kiếm tiền từ khoản trợ cấp đó. Thế là cô ta sinh ra Nguyệt Nha, và sống dựa vào tiền trợ cấp nuôi con cho đến bây giờ.
Vừa lợi dụng Nguyệt Nha để lấy tiền trợ cấp, vừa đánh đập mắng mỏ bé. Đúng là loại “ăn cháo đá bát”, không có chút lương tâm nào!
Khương Niệm tức giận không thôi. Nguyệt Nha gặp phải người mẹ như vậy đúng là xui xẻo tám đời!
Cô hít một hơi thật sâu, vuốt lại tóc rồi nở một nụ cười, cố gắng làm mình trông dịu dàng hơn: “Nguyệt Nha, đói chưa? Mẹ đưa con ra ngoài ăn món ngon nhé?”
Nguyệt Nha thèm thuồng liếm môi. Nhưng nghĩ đến việc mẹ sẽ chán ghét mình, ánh mắt bé ngay lập tức trở nên ảm đạm: “Mẹ, con không đói.”
Lời vừa dứt, bụng bé đã “cục cục” kêu lên. Bé vội vàng dùng tay nhỏ xoa bụng, sao bụng lại không nghe lời thế này, không được làm mẹ giận: “Mẹ, con... con không đói...”
Khương Niệm nhìn cái bụng nhỏ của Nguyệt Nha, khẽ mỉm cười nhìn bé: “Chúng ta tắm rửa, thay quần áo rồi ra ngoài ăn nhé.”